Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1470: Quản Lý Vương




Rất thông minh, nếu có thể sống sót thì có lẽ sau này sẽ gặt hái được rất nhiều thành công.

Nhưng trong một thế giới mà các giai cấp cách xa nhau như thế giới trong, dù đối phương có thông minh thì cũng làm được gì?

Khánh Trần lại nhét tờ giấy vào trong túi, người của câu lạc bộ Hắc Thủy cũng lên xe theo hắn.

...

6 giờ tối.

Khánh Trần đang đứng trước cửa nhà hàng Hắc Thiên Nga nhìn ngó một lượt mặt tiền cửa hàng.

Hai nhân viên bảo vệ khôi ngô đang đứng trước cửa nhà hàng lập tức tiến lên nói với Khánh Trần:

"Mời lấy ra thẻ hội viên điện tử."

Khánh Trần khách khí nói:

"Xin chào, ta đến làm nhân viên tạp vụ, mấy hôm trước ta đã được quản lý Vương ở bộ phận lễ tân phe duyệt nên hôm nay đến nhận chức."

Hai nhân viên bảo an lập tức quay sang nhìn nhau, vì tính chất công việc nên mỗi ngày họ đều phải tiếp xúc với rất nhiều hạng người, tuy quần áo trên người thanh niên đang đứng trước mặt họ rất bình thường, nhưng khí chất của hắn lại rất tốt.

Lúc đầu họ còn tưởng đối phương là một vị khách, nhưng không ngờ hắn lại đến làm việc.

Một người trong đó nói:

"Ngươi đứng đây đợi một lát, để ta gọi quản lý Vương ra đón ngươi."

Lúc này, người của câu lạc bộ Hắc Thủy vừa đi theo Khánh Trần đang nói vào điện thoại:

"Uy, đại ca, xác định, hắn chỉ là một tên nhà nghèo bình thường, chúng ta có thể ra tay. Bây giờ hắn đang đến nhà hàng Hắc Thiên Nga để làm việc, nghe nói hắn làm nhân viên tạp vụ."

Bên kia điện thoại lập tức nói:

"Rất tốt, ta biết rồi, tối nay hoặc chậm nhất là ngay mai, chúng ta phải lấy thận của hắn để giao cho khách. Lần này ngươi sẽ được chia 2 phần."

"Cảm ơn đại ca!"

Người trẻ tuổi lập tức vui vẻ ra mặt.

Bộ phận lễ tân trong nhà hàng Hắc Thiên Nga.

"Trần Tuế, ta thấy trong sơ yếu lý lịch của ngươi có ghi trước đây ngươi từng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng khác rồi? Để ta nhắc lại cho ngươi vài quy tắc, làm vỡ một cái bát trừ 1000 tệ, khi nào trừ hết tiền thế chấp thì ngươi có thể cuốn gói khỏi đây.”

Sau khi xem lại sơ yếu lý lịch của Khánh Trần, người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đó lại ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Đã rõ, quản lý Vương.”

Khánh Trần khiêm tốn nói.

Lúc này Khánh Trần đã nộp 5000 tệ làm tiền thế chấp, đổi lại là nhà hàng Hắc Thiên Nga sẽ cung cấp quần âu, áo sơ mi trắng, áo gi-lê màu đen và một đôi giày da bóng loáng cho hắn.

Ở giữa cổ áo còn ghim một cái nơ màu đen.

Khánh Trần giả mạo Trần Tuế là vì tên này đã nhân lúc Bạch Trú gặp chuyện đi thuyết phục Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đầu quân cho hắn.

Nếu không trả thù hành động bỉ ổi này thì Khánh Trần đã không còn là Khánh Trần nữa rồi.

Đương nhiên, hắn sẽ chỉ tạo chút phiền toái nhỏ cho Trần Tuế chứ không phải họa sát thân gì.

Quản lý Vương nhìn Khánh Trần một lượt từ đầu đến chân:

"Cơ thể rất cân đối, mặc quần áo rất đẹp. Nhưng ngươi nhất định phải hiểu, tất cả khách hàng đến nhà hàng Hắc Thiên Nga đều là những nhân vật phi phú tức quý, nếu họ có qua đêm ở đây thì chúng ta cũng phải phục vụ thật tốt, nhưng nhất định không được phép làm phiền họ."

"Mỗi ngày trước khi làm việc, ngươi nhất định phải nộp lại điện thoại, sau đó phải kiểm tra xem trên người ngươi có thiết bị ghi âm hay ghi hình gì không. Ngoài ra, nhất định không được nhìn chằm chằm vào khách nữ, nếu thấy minh tinh nổi tiếng nào cũng không được nhìn, tóm lại, những kẻ sống trong khu ổ chuột như ngươi đừng mơ trèo cao, ngươi chỉ ngoãn ngoãn làm việc kiếm được tiền thôi. Đương nhiên, nếu có vị khách nào họ Takane nào muốn đưa ngươi đi thì ngươi nhất định không được từ chối, ta không hi vọng vì ngươi mà nhà hàng Hắc Thiên Nga gặp rắc rối. Hiểu chưa?"

Khánh Trần ngơ ngác, sao lại có quy định này?

Không cần nghĩ hắn cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm trêu cợt trên mặt thủ lĩnh ảnh tử lúc tiết lộ tin tức Jindai Yunhe rất thích đến nhà hàng Hắc Thiên Nga cho hắn.

"Hử?"

Người đàn ông trung niên thấy hắn không trả lời thì hừ một tiếng.

Khánh Trần cúi đầu:

"Đã rõ, quản lý Vương."

Quản lý Vương phất tay:

"Nhớ đấy, nếu phạm sai lầm thì lập tức cuốn gói khỏi đây, đến lúc đó số tiền ngươi đã đặt cọc cũng không được trả lại đâu, đi đi."

Từ nãy đến giờ đối phương vẫn luôn đứng rất xa Khánh Trần như thể nếu hắn lại gần sẽ bị nhiễm sự xui xẻo của khu ổ chuột vậy.

Khánh Trần lại gần quầy bar, nhân viên pha chế vừa thấy hắn thì lập tức đặt hai ly cocktail "Cực Hàn chi địa" lên bàn:

"Mang cho vị khách ở bàn số 12 đi."

Trong ly rượu màu trắng có vài sợi màu lam do rượu mạnh tạo nên đẹp như những luồng cực quang trên bầu trời vậy.

Hắn mang khau rượu đến bàn số 12.

Ở bàn số 12 có hai người phụ nữ, một trong hai người nhìn khá quen mặt, Khánh Trần còn nhớ, trước đây hắn từng nhìn thấy hình của đối phương trên mấy tấm poster ở thành phố số 10.

Lúc Khánh Trần đặt ly rượu xuống, hai người đó còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn, vị nữ minh tinh kia còn đang hưng phấn nói:

"Ngươi đã nhìn thấy tấm ảnh của Khánh Trần in trên báo của truyền thông Hi Vọng hôm nay chưa, thật đẹp trai. Không những đẹp trai mà còn tài giỏi, sau này hắn chắc chắn sẽ nắm quyền lực rất lớn của Khánh thị, tại sao đến tận bây giờ ta mới biết có một người như hắn ở thành phố số 10."