Người trẻ tuổi nói.
"Vậy ta phải làm gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Ngươi chỉ cần trở thành con mồi, sau đó sẽ có người đi đuổi giết ngươi."
Người trẻ tuổi giải thích:
"Trong vòng 168 giờ, nếu ngươi có thể sống sót thì ngươi sẽ nhận được 10 triệu, nhưng với điều kiện là ngươi không được phép phản kháng và không được ra khỏi thành phố!"
Trong liên bang, 10 triệu đã đủ khiến một người dân nghèo đổi đời, số tiền đó hoàn toàn đủ để mua một căn nhà ở khu thứ năm hoặc thứ sáu, không những thế, nếu người đó biết chi tiêu tiết kiệm thì số tiền đó cũng đủ để người đó sống đến hết đời.
Người trẻ tuổi hỏi:
"Thế nào, bây giờ ngươi muốn đi nộp phí bảo hộ hay muốn đi làm con mồi, thật ra ta còn biết một phương pháp kiếm tiền khác còn đơn giản hơn cách kiếm tiền này."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ta nộp phí bảo hộ."
Sau đó hắn lại lấy ra 2000 tệ từ trong ví
Người trẻ tuổi lập tức sáng mắt lên, bởi vì ở góc độ của hắn có thể dễ dàng nhìn thấy trong ví tiền của Khánh Trần vẫn còn mấy trăm nữa.
Nhưng hắn không dây dưa thêm mà lập tức nhận lấy tiền rồi nói:
"Rất biết điều, các huynh đệ, chúng ta đi thôi!"
Sau đó cả đám người đều đi ra ngoài.
Khánh Trần thầm nghĩ, chẳng lẽ đám người này cứ thế mà đi sao?
Nhưng ánh mắt của người trẻ tuổi trước khi đi nói cho Khánh Trần biết, chắc chắn những người này sẽ còn quay lại, chỉ là bây giờ họ không tiện ra tay nên mới không hành động ngay mà thôi.
Xem ra những người sống ở tầng đáy xã hội ở thế giới trong cũng có một số quy tắc nhất định, những người của câu lạc bộ không thể công khai ra tay đối với những người đã nộp phí bảo hộ.
Nếu không thì có lẽ việc thu phí bảo hộ sau này sẽ rất khó.
Ít nhất thì họ không thể công khai làm như thế.
Khánh Trần nhìn một lượt căn phòng chật chội, cả căn phòng chỉ rộng mười mét vuông, một phòng ngủ một phòng vệ sinh, trong phòng ngoại trừ một cái giường bẩn bẩn thì không còn bất cứ đồ dùng gì khác.
Tuy đường ống dẫn nước trong tòa nhà này vẫn còn tốt, nhưng đường ống thoát nước đã hỏng từ lâu nên không thể sử dụng nhà vệ sinh.
Nên chủ nhà đã bịt kín cả cái bồn cầu lại.
Lúc này, Khánh Trần lại nhắn tin cho Ương Ương:
"Dựa theo ước định, ta đã đến khu Tam Hạ."
Ương Ương:
"Bây giờ ngươi đã biết vì sao chúng ta muốn thay đổi thế giới này chưa."
Khánh Trần:
"Biết rồi."
Ương Ương:
"Dựa theo ước định, tuy ở đó sẽ rất khổ, nhưng nhất định phải ở đủ một tháng."
Đây chính là điều kiện giao dịch giữa Ương Ương và Khánh Trần, nàng sẽ đến Osaka để đón Maki - chan đi gặp mẹ, sau đó lại đưa Maki-chan về Lạc thành, đây chính là những gì Ương Ương cần làm.
Còn những việc Khánh Trần cần làm chính là thử sống ở khu Hạ Tam một tháng.
Thật ra điều kiện này không mang lại bất cứ lợi ích thực tế gì cho Ương Ương, chỉ là nàng muốn Khánh Trần hiểu được bộ mặt thật của thế giới trong như thế nào mà thôi.
Khánh Trần đặt điện thoại xuống rồi lắc đầu vài cái, thật ra ngay từ khi đặt chân đến khu Hạ Tam, hắn đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Nhưng hắn không những không ghét bỏ nơi này mà còn cảm nhận từng người nơi đây để ngẫm nghĩ xem mục tiêu của mình rột cục là gì.
Đúng lúc này, trước cửa nhà hắn bỗng xuất hiện một cái đầu nho nhỏ đang thập thò bên ngoài, đối phương vừa thấy Khánh Trần đã nhìn thấy mình thì vội vàng sợ hãi lùi về phía sau.
Rõ ràng đó chính là đứa trẻ từng trộm điện thoại của Khánh Trần, hắn nhận ra đối phương bởi vì đôi mắt robot trên mặt đối phương rất đặc biệt.
"Lại đây, trả lời ta mấy câu, ta sẽ cho ngươi tiền.”
Khánh Trần nói.
Một đứa trẻ gầy như que diêm rụt rè đi về phía hắn:
"Ngươi muốn hỏi gì? Mỗi câu hỏi ngươi phải trả một tệ, nhất định không được thiếu."
"Ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Khánh Trần hỏi.
"Trương Mộng Thiên, 13 tuổi, đây là hai câu hỏi, ngươi phải trả ta hai tệ!"
Cậu bé nói.
Khánh Trần cau mày nhìn cậu bé, mãi đến khoảng hai giây sau hắn mới lại lên tiếng:
"Cha mẹ ngươi đâu?"
Trương Mộng Thiên tựa lên tường lạnh nhạt nói:
"Ta không có cha mẹ."
"Ta sẽ trả tiền.”
Khánh Trần nói.
Trương Mộng Thiên do dự một lúc mới nói:
"Câu hỏi này đáng giá hai tệ, nhà ta không ở đây mà ở khu thứ bảy, là ta trốn đến đây, họ đã tìm sẵn người mua, đợi khi ta tròn mười bốn tuổi, họ sẽ lấy thận của ta."
Khánh Trần cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại.
Hóa ra đây mới chính là thế giới trong.
Có lẽ lí do Lý Thúc Đồng thu nhận nhiều trẻ mồ côi như vậy không phải vì hắn muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, mà vì nếu hắn không thu nhận thì có lẽ đám trẻ đó sẽ không sống nổi.
Khánh Trần hỏi:
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Ta cảm thấy ngươi không giống những người ở đây nên muốn nhắc nhở ngươi vài câu, nếu ngươi cứ ngoan ngoãn nộp phí bảo hộ như vậy thì chắc chắn sẽ chết, nếu ngươi phản kháng thì họ mới không dám động vào ngươi.”
Trương Mộng Thiên nói:
"Ngay cả một đưa trẻ như ta còn hiểu đạo lí này, tại sao một người lớn như ngươi lại không hiểu? Chuyện này coi như để trả ơn việc ngươi bắt được ta nhưng không đánh ta."