Bộp một tiếng, tất cả đèn trong phòng đều sáng lên, Trương Thanh Hoan nhìn thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng khách cũ nát, cửa sổ thông với bên ngoài được che bởi 1 lớp rèm rất dày.
Còn đám huynh đệ của hắn đều đang nằm trên sàn cách hắn không xa, tất cả đều chưa chết.
Trương Thanh Hoan ngơ ngác nhìn người đang ngồi đối diện mình.
Người đang ngồi đối diện hắn chính là La Vạn Nhai.
"Ừm, ta thẩm vấn hết đám tiểu đệ của ngươi, đúng là ngươi chưa tiết lộ bất cứ tin tức gì về thanh tra Khánh Trần, xem ra ngươi rất biết giữ miệng.”
La Vạn Nhai cười nói:
"Ta chỉ sợ ngươi là một kẻ vô dụng chẳng được tích sự gì. Đến lúc đó có lẽ ta chỉ có thể mượn thân phận của các ngươi để giúp phụ huynh làm việc."
Đến tận lúc này Trương Thanh Hoan vẫn còn rất mơ hồ, rõ ràng vừa rồi hắn có nghe thấy tiếng cắt yết hầu, tiếng cơ thể ngã xuống rất nhiều lần, nhưng sao bây giờ đám huynh đệ của hắn vẫn còn sống được.
Đúng lúc này, miệng của một người nhà màu bạc ngồi cách hắn không xa khẽ lẩm bẩm, những âm thanh mà hắn vừa nghe thấy lại tiếp tục vang lên...
Trương Thanh Hoan giật mình, xem ra trong số đám người này có một người am hiểu dùng khẩu âm, thật nghệ thuật!
La Vạn Nhai hỏi:
"Câu lạc bộ nghệ thuật của các ngươi...Có cái tên thật hiếm thấy, trước đây ta từng nghe nói có câu lạc bộ chó đen, câu lạc bộ thanh protein tự do, câu lạc bộ mỗi ngày chơi gay, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói có người đặt tên câu lạc bộ là nghệ thuật, tuy cái tên này nghe có vẻ khá nghiêm túc nhưng lại không thiếu phần cợt nhả, rất thú vị."
"Cái tên này đúng là rất dễ nghe.”
Trương Thanh Hoan yếu ớt nói.
La Vạn Nhai nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
"Thời gian tới ngươi phải phối hợp với chúng ta, chúng ta sẽ đóng giả làm thành viên câu lạc bộ của ngươi để làm vài việc, đúng rồi, giờ này ngày thường các ngươi đang làm gì."
Trương Thanh Hoan sửng sốt rất lâu với nói:
"Đại ca, bình thường chúng ta đều đang ngồi tù."
La Vạn Nhai: "?"
Trương Thanh Hoan vội vàng sửa chữa:
"Thường thì chúng ta sẽ đi buôn lậu cơ thể robot, thỉnh thoảng mọi người có đến việc dưỡng lão làm việc."
"Thú vị.”
Sau khi ra hiệu cho những người khác cởi trói cho bọn Trương Thanh Hoan, La Vạn Nhai lại nói:
"Ta được lệnh đến thành phố số 22 làm vài chuyện, tuy chuyện vừa rồi không mấy vui vẻ, nhưng đây là quy trình bắt buộc phải làm, vì nếu ta sơ xẩy một chút thôi sẽ gây ảnh hưởng đến rất nhiều người khác, nên hi vọng mọi người đừng để ý, không phải sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà sao."
"Được...Tốt.”
Trương Thanh Hoan chậm rãi đứng dậy.
Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, vị thanh tra Khánh Trần đó phái nhiều chiến sĩ gien như vậy đến đây để làm gì?
Chẳng lẽ hắn muốn dọn sạch hết các câu lạc bộ ở thành phố số 22 sao?
...
Khu thứ chín, cao ốc Chuồng Bồ Câu.
"Cộc cộc cộc!"
Ở bên ngoài có ai đó đập uỳnh uỳnh vào cánh cửa tồi tàn khiến nó vang lên tiếng két két đau tai.
Trên cánh cửa của phòng trọ này có vài vết đạn thông cả vào bên trong nên người đứng bên ngoài đang nhòm qua lỗ hổng vào phòng để xem chủ nhân căn phòng này có đang ở trong phòng hay không.
Khánh Trần bình tĩnh hỏi:
"Ai?"
"Câu lạc bộ Hắc Thủy đến thu phí bảo hộ!"
Giọng nói của một người khá trẻ vang lên.
Khánh Trần còn nhớ, câu lạc bộ Hắc Thủy chính là những người bị hắn dùng súng bắn gãy chân lúc còn ở trên tàu hơi nước.
Nhưng người này chuyên buôn lậu nội tạng người, lừa bán phụ nữ và trẻ em để kiếm sống.
Khánh Trần bình tĩnh đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra, người bên ngoài đã đưa thứ gì đó lạnh như băng đặt lên cằm hắn.
Vừa thấy hắn ra mở cửa, ba người bên ngoài lập tức chen vào phòng, một người trong đó cười híp mắt nói:
"Lại đây, ngươi đến từ đâu? Đã gom đủ phí bảo hộ chưa."
Khánh Trần từ từ lui về phía sau:
"Khu thứ sáu, không đủ tiền trả nợ nên phá sản."
"Khó trách nội tạng trên người không thiếu món nào, xem ra cuộc sống trước kia của ngươi cũng không tệ lắm.”
Người trẻ tuổi cười nói:
"Ngươi nợ bao nhiêu tiền, có muốn ta chỉ cho cách kiếm tiền không? Nếu không thì chắc ngươi cũng chẳng có tiền mà đóng phí bảo hộ đâu."
"Tại sao ta phải nộp phí bảo hộ?"
Khánh Trần hỏi.
"Bởi vì cả toàn nhà này nằm trong địa bàn của câu lạc bộ Hắc Thủy, nên tất cả những người sống ở đây bắt buộc phải nộp 2000 tệ mỗi tháng.”
Người trẻ tuổi nói:
"Ngươi nộp thì mới không chết. Nếu như ngươi không có tiền thì ta có thể chỉ cho ngươi cách kiếm tiền."
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Cách gì? Ta không bán nội tạng."
"Không cần bán nội tạng cũng có thể kiếm ra tiền.”
Người trẻ tuổi cười híp mắt nói:
"Ngươi đã từng nghe nói đến trò chơi Thập Tự chưa?"
Khánh Trần lắc đầu:
"Chưa từng nghe nói."
"Đây là trò chơi do các nhân vật lớn ở thành phố số 22 tạo ra để giúp những người nghèo ở khu Tam Hạ như chúng ta, chỉ cần ngươi có thể thắng được trò chơi này thì ngươi sẽ giành được một số tiền rất lớn.”