Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1466: Không Dính Líu Gì Đến Khánh Thị




"Đại ca, ngươi ngây người hai ngày rồi, nghĩ gì thế?"

Một người trẻ tuổi hai tay đã đổi thành tay máy, nhìn về Trương Thanh Hoan đang ngẩn người đối diện:

"Đại ca, nếu ngươi nhàn rỗi nhàm chán, chúng ta ra ngoài chém người đi."

Từ lúc họ tiếp hàng từ đoàn tàu hơi nước về, vị đại ca câu lạc bộ này vẫn nằm trên ghế trong văn phòng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phòng làm việc có gắn cửa kính pha lê tự động. Trên mặt gương pha lê đang mô phỏng mưa phùn, tiếng mưa rơi tí tách bay vào lỗ tai, liền tựa như họ không phải đang ở trên một tòa nhà cao mấy chục tầng, mà là đang ở trong nhà gỗ nhỏ vùng ngoại ô, ngoài phòng mưa phùn đang đập trên nền gạch xanh.

Trương Thanh Hoan mặc một bộ âu phục không vừa người, cầm một chuỗi hạt châu trong tay không ngừng xoay chuyển.

Hắn mất kiên nhẫn nói:

"Ông mày đang suy nghĩ phương hướng phát triển của tổ chức, đừng quấy rầy ta. Suốt ngày chém người chém người chém người, chẳng có chút mỹ cảm nào!"

Ông chủ câu lạc bộ nhỏ này đặt chân ở thành phố 22, số 23, vẫn có một chút dã tâm và văn hóa.

Đại đa số thành viên câu lạc bộ đều xuất thân từ xóm nghèo ba khu dưới. Liên bang không có chín năm giáo dục bắt buộc, rất nhiều người từ lúc còn nhỏ đã sớm bỏ học, ngay cả chữ cũng không biết mấy, báo chí cũng đọc không xong.

Nhưng mà Trương Thanh Hoan này lập chí làm một ông chủ câu lạc bộ có văn hóa.

Hắn tự học chữ, mỗi ngày đều kiên trì đọc báo cáo tin tức của truyền thông Hi Vọng trên internet.

Câu lạc bộ nhà người ta tụ họp, đều là đi phố đèn đỏ khu thứ tư tìm gái.

Hắn thì mang thành viên câu lạc bộ lập dàn hợp xướng.

Cho dù có thành viên vì vậy mà xấu hổ rút lui khỏi câu lạc bộ, hắn cũng không quá để ý.

Đương nhiên, việc này cũng định trước....câu lạc bộ của hắn sẽ không có triển vọng lớn gì.

Sở dĩ Trương Thanh Hoan mua bán bộ phận máy đều là hàng hoàn toàn mới, mà không phải cướp từ trên cơ thể người khác.

Cũng là vì sức chiến đấu của câu lạc bộ họ quá yếu, lúc nghèo nhất, họ còn phải đến viện dưỡng lão làm tay sai.

Thực tế, những chuyện mua bán hắn làm cũng không tính là tội ác cùng cực, căn bản cũng không cần đến đoàn tàu hơi nước.

Sở dĩ câu lạc bộ Trương Thanh Hoan sử dụng đoàn tàu hơi nước, chỉ là vì dùng đoàn tàu hơi nước trông rất ngầu…

Lúc này, có lẽ thành viên câu lạc bộ còn không biết người trên đoàn tàu hơi nước là ai, nhưng Trương Thanh Hoan biết.

Đó là đại nhân vật Khánh thị rất đình đám trong liên bang hiện nay, mà đi cùng vị đại nhân vật Khánh thị này, chính là những nhân viên tình báo Khánh thị, Lý thị trốn từ trong căn cứ A02 ra.

Trương Thanh Hoan nhớ rất rõ, Khánh Trần nói sẽ có người tới tìm mình, như vậy liệu đây có trở thành cơ hội tốt để câu lạc bộ một bước lên trời không?

So với tiểu nhân vật như hắn mà nói, thiếu niên trên đoàn tàu hơi nước kia là nhân vật giống như thần tiên.

"Đại ca, không xong, có người đánh tới cửa!"

Một người thanh niên vội vàng chạy vào.

Trương Thanh Hoan lập tức ngồi thẳng người, móc súng lục của mình từ trong ngăn kéo ra:

"Ai? Câu lạc bộ Hắc Thủy, hay là Độc Xà?"

"Đều không phải, căn bản chưa gặp qua!"

Người trẻ tuổi la lên:

"Quá kinh khủng, chúng có hơn 30 người, hình như mỗi người đều là chiến sĩ gen! Còn là loại cấp bậc rất cao, ta cảm giác khẳng định phải có hai cấp C!"

"Nói xàm gì đó, câu lạc bộ nào nuôi nổi hơn ba mươi chiến sĩ gen?"

Trương Thanh Hoan tức giận mắng.

Mà, chiến sĩ gen cấp C, trừ phi là câu lạc bộ lớn như Hằng Xã, nếu không ở đâu cũng là nhân vật cỡ ông chủ trở lên!

Bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng kêu rên của huynh đệ câu lạc bộ, còn có tiếng các huynh đệ ôi ôi sau khi bị cắt yết hầu.

Trương Thanh Hoan trợn rách cả khoé mắt.

Nhưng đúng vào lúc này, tấm kính pha lê phòng làm việc ở tầng 89 của họ bỗng nhiên bị người ta đánh nát, bên ngoài có người nắm dây thừng nhảy vào trong phòng làm việc.

Trương Thanh Hoan bị dọa đến mất hồn, mẹ nó thế này mà là câu lạc bộ á? Câu lạc bộ nào chuyên nghiệp như vậy? Dám nắm dây thừng nhảy xuống tập kích từ trên cao ốc hơn một trăm tầng?!

Chờ chút, trước ngực đối phương, thêu biểu tượng núi tuyết của tập đoàn Jindai!

Câu lạc bộ nhỏ của mình, tại sao lại rước lấy loại quái vật khổng lồ như Jindai chứ?

Không đợi Trương Thanh Hoan kịp phản ứng, hắn đã bị đánh ngất xỉu.

....

Không biết qua bao lâu, Trương Thanh Hoan từ từ mở mắt, trước mặt hắn là một vùng tăm tối.

Ông chủ câu lạc bộ nhỏ này nghĩ đến các huynh đệ chết thảm, chảy ra hai hàng nước mắt.

Trong bóng tối, có người ngồi đối diện hắn, bình tĩnh hỏi:

"Ngươi có quan hệ như thế nào với Khánh Trần?"

Trương Thanh Hoan sửng sốt:

"Khánh Trần gì? Ngài đang nói cái gì vậy, ta chỉ là kẻ buôn lậu bộ phận máy, sao có thể dính líu gì đến Khánh thị?"

Người đối diện cười lạnh:

"Nếu như không liên quan, tại sao ngươi lại cung cấp tiếp tế cho hắn? Để ta nhắc nhở ngươi một chút, hàng tết."

"Oan uổng quá, khẳng định là câu lạc bộ Hắc Thủy nói xấu ta."

Trương Thanh Hoan kêu trời trách đất nói:

"Đó là hàng hóa của ta bị người ta cướp, sau đó ta phải dùng đồ tết để đổi hàng hóa về!"

Cho đến lúc này Trương Thanh Hoan mới biết, tại sao những người này lại đến.

Chuyện dính dáng đến vị thanh tra Khánh Trần kia, hơn ba mươi chiến sĩ gen mò tới coi như cũng hợp tình hợp lý.

"Ồ? Thật không?"

Người đối diện ngồi trong bóng đêm:

"Ta nghe nói, ngươi còn muốn gia nhập với chúng, vị thanh tra Khánh Trần kia còn nói sẽ phái người tới tìm ngươi, phải vậy không?"

Trương Thanh Hoan im miệng không nói.

Người đối diện cười lạnh:

"Cho ngươi một cơ hội sống sót, lúc người của hắn tới tìm ngươi, ngươi làm nội ứng cho chúng ta...."

Trương Thanh Hoan trầm mặc:

"Lúc ta nói muốn gia nhập với thanh tra Khánh Trần, bên cạnh ta không có ai. Cho nên các ngươi là do hắn phái tới."

Trong bóng tối yên lặng, dưới hoàn cảnh áp lực cực đoan, Trương Thanh Hoan này vẫn duy trì được tư duy tỉnh táo.

Lại nghe Trương Thanh Hoan tiếp tục nói:

"Có thể là các ngươi muốn thăm dò ta, sau đó dùng ta làm việc, dùng câu lạc bộ này để làm vỏ bọc, cài đặt tay trong ở phương Bắc. Nếu là lúc trước, ta sẽ rất cao hứng, nhưng bây giờ các huynh đệ của ta chết rồi. Việc này khiến ta phát hiện, kỳ thật các ngươi cũng không có gì khác biệt với những kẻ khác, ta sẽ không làm việc cho các ngươi, cứ trực tiếp giết ta đi."

Trương Thanh Hoan càng nói càng phẫn nộ.

Từ chỗ tối trong phòng giam truyền đến tiếng cười:

"Thú vị đấy, các ngươi thấy sao?"

Có người cười hì hì nói:

"Cũng khá thú vị, rất có nghĩa khí, thẳng thắn, cũng có đầu óc."