Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1456: Ba Mươi Sáu Vị Đại Hán




Thậm chí Khánh Trần còn nghĩ, nếu hắn có thể dễ dàng mở ra cánh cửa của đoàn tàu hơi nước thì có lẽ sau khi làm xong tất cả mọi chuyện trong liên bang, hắn sẽ đến đây làm một người bán vé.

Nếu ai đó muốn lên tàu thì không cần đưa tiền cho nó, đưa cho hắn là được, hắn sẽ mở cửa cho họ.

Có vẻ như vậy cũng không tệ.

Đúng lúc này có một đàn hươu chạy qua cánh đồng tuyết, sau khi nhìn thấy đoàn tàu hơi nước, đàn hươu đó không hoảng sợ chạy trốn mà dừng lại tò mò nhìn về phía họ.

Cảnh tượng những con huơu đứng trong cánh đồng tuyết vô cùng xinh đẹp.

Lý Thành ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Những con hươu này...Chắc sẽ rất ngon."

Hắn vừa dứt lời, trong xe bắt đầu vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ực, đã rất lâu rồi những người này...Chưa được ăn thứ gì.

Nếu không phải vậy thì trên đường đến đây đã không có nhiều người ngã xuống như vậy.

Từ khi rời khỏi căn cứ quân sự A02, ngay ngày đầu tiên họ đã ăn hết khẩu phần lương thực cướp được trên người đám binh sĩ, tất cả những gì họ có thể ăn trong 4 ngày sau đều là cỏ khô và vỏ cây khô.

Nếu có may mắn bắt được con mồi thì cũng không đủ chia cho tất cả mọi người.

Cho nên, bây giờ tất cả những binh sĩ ở đây đều rất đói, thứ họ quan tâm sau khi trông thấy những con hươu béo mập kia không phải là cảnh đẹp ra sao, mà là thịt huơu ăn ngon như thế nào.

Nhưng đoàn tàu hơi nước sẽ không dừng lại ở đây theo ý họ, đây không phải thứ Khánh Trần muốn nó ngừng lại là được, hơn nữa mỗi lần nó chỉ dừng lại 10 phút, mà thời gian đó không thể đủ để họ ra ngoài tìm thức ăn được.

Khánh Trần nhớ lại bản đồ, phải mất ít nhất 3 ngày nữa họ mới có thể rời khỏi địa bàn của Jindai, trong khoảng thời gian đó, mọi người đều chỉ có thể nhịn.

Thế nhưng, trên tàu còn không có cả tuyết để ăn, họ sẽ phải làm gì để trụ được 3 ngày này đây.

Vấn đề này khiến Khánh Trần dở khóc dở cười, họ đã phải rất vất vả mới có thể trốn thoát, bây giờ mọi người thoát được rồi nhưng lại không có gì để ăn, chẳng lẽ họ sẽ chết trên xe sao?

Hắn thoáng nhìn đồng hồ đếm ngược trên tay:

"Được rồi, mọi người đều ngồi xổm xuống đi, ở trạm tiếp theo, đoàn tàu sẽ dừng lại bên cạnh thành phố số 23, mọi người cẩn thận đừng để bị Jindai chú ý tới."

Hắn vừa dứt lời, tất cả binh sĩ đều đồng loạt ngồi xụp xuống, nhìn từ bên ngoài, cả đoàn tàu như không có một bóng người.

Sau thời gian dừng lại, đoàn tàu hơi nước lại đi vào hư vô, sau khi đến trạm tiếp theo, cả thế giới lại tiếp tục sáng lên.

Nhưng đúng lúc này, ngoài xe bỗng vang lên tiếng nói:

"Nhanh lên nhanh lên, đừng mẹ nó lề mề, mau chuyển hàng lên, đừng quên đại ca còn đang chờ ở trạm tiếp theo!"

Theo sau là mấy tên vạm vỡ đang khiêng những cái rương, trong mỗi cái rương ở đây là những bộ phận của chân tay robot do mấy người này cướp được ở thành phố này chuẩn bị mang sang thành phố khác tiêu thụ.

Cũng như mấy tên trộm xe, nếu ngươi trộm xe ở thành phố A thì nhất định phải mang đến thành phố B mới có thể bán, nếu ngươi trực tiếp bán ở thành phố A mà bị chủ xe phát hiện ra thì phải làm sao?

36 đại hán vạm vỡ khiêng 18 cái rương khổng lồ cao bằng nửa người, xem ra giá trị của đống hàng hóa ở trong không nhỏ chút nào, có lẽ đây là đường dây của một câu lạc bộ lớn nào đó ở thành phố số 23 chuyên buôn lậu tay chân robot.

Một người trong đó hăng hái nói:

"Đợi khi nào hoàn thành đơn này, đại ca chuyển tiền cho ta, ta sẽ dẫn các ngươi đến phố Phong Tình thư dãn một chút, ăn ngon uống say, để bù đắp quãng thời gian vất vả này. Đợi lát nữa ta và lão Tam sẽ lên xe chuyển đồ, các ngươi cứ đứng ở dưới này, nếu không sẽ phải trả thêm tiền."

Cả đám vừa cười ha hả vừa làm việc, chẳng ai quan tâm ngoài trời có đang rét lạnh hay không.

Hình thức làm việc của họ rất đơn giản, trong thời gian 10 phút đồng hồ, hai người sẽ lên xe xếp hàng, những người còn lại chỉ đứng ở dưới đặt hàng lên trên.

Như vậy thì họ chỉ cần trả hai xu vàng là được.

Đoàn tàu hơi nước chỉ lấy "Vé người" chứ không thu "Biên lai giao nhận hàng hoá" nên trong mười phút ngươi có thể mang lên bao nhiêu hàng cũng được.

Nhưng đúng lúc này, những người đứng dưới xe chợt ngẩng đầu lên.

Đối diện với hắn là hơn 900 gương mặt đang hưng phấn nhìn họ...

"CMN!"

36 vị đại hán vạm vỡ kinh ngạc thốt lên.

Thử nghĩ mà xem, trên một cánh đồng bát ngát không người, một đoàn tàu vốn không có người, một nhóm người đang lén lút làm chuyện phi pháp.

Sau đó trên đoàn tàu vốn không có người đó tự nhiên xuất hiện hơn 900 người, hơn nữa họ còn cầm súng tự động cách của kính chĩa vào ngươi.

Chắc chắn những người nhìn thấy khung cảnh này sẽ gặp ác mộng.

Khánh Trần đứng bên cạnh cửa sổ cười híp mắt nói:

"Lại đây, mang hàng hóa lại đây, nếu không ta sẽ bắn chết các ngươi."