Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1455: Ông Chủ Trâu Bò




Những loại hàng hóa đó bao gồm thuốc biến đổi gien, dược phẩm hóa học, tội tạng, phụ nữ bị lừa bán và rất nhiều loại khác.

Đương nhiên cũng có rất nhiều loại ngước khác thích đi lên con tàu này.

Những gì ghi trong bản đồ chi tiết đến mức có thể sánh ngang bách khoa toàn thứ về con tàu này.

Chính vì phần bản đồ này nên lần này Khánh Trần mới dám mang hơn 900 người lên đây, đây cũng là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra để dẫn tất cả mọi người an toàn rời khỏi cánh đồng tuyết.

Đương nhiên, trước khi lên đây hắn cũng không nắm chắc, bởi vì hắn chưa bao giờ đi lên đoàn tàu hơi nước, nhưng hắn cược những tin tức mà Lý Tu Duệ cho hắn đều đúng, hắn tin ông lão đó sẽ không lừa hắn.

Hắn cũng đang đánh cược, bởi vì mỗi một vé tàu tương đương với một đồng tiền vàng, mà ở đây lại có đến hơn 900, nên Khánh Trần mới đánh cược, nếu chiếc nhẫn Quyền lực đó có thể mở ra tất cả các loại cửa, tất cả các loại khóa thì nhất định nó có thể mở được cửa của đoàn tàu này.

Cuối cùng vật cấm kỵ này đã không khiến Khánh Trần phải thất vọng.

Nhưng lão gia tử đưa cho hắn tấm bản đồ này thật ra không phải để dạy hắn làm sao mới có thể lợi dụng vật cấm kỵ này, mà là giao mộng tưởng thời còn trẻ của hắn cho Khánh Trần.

Đối với hắn, đồng xu vàng bình thường đó chính là chiếc vé mở ra cánh cửa tự do.

Đây mới là lễ vật trân quý nhất.

Dần dần trong buồng xe bắt đầu vang lên tiếng khóc, sau quãng thời gian mờ mịt, cuối cùng thì những chiến sĩ này cũng ý thức được mình đã tự do!

Đoàn tàu hơi nước này sẽ dẫn họ về quê hương, cũng dẫn họ vào một hành trình mới!

Lão Lý do dự rất lâu mới dám lên tiếng:

"Ông chủ, thời gian tới ngươi có tính toàn gì không?"

Khánh Trần cười nói:

"Trước mắt ta không có dự định nào cụ thể cả."

Lão Lý cảm thấy hơi thất vọng.

Thật ra hắn đang muốn hỏi: Ông chủ, ngươi còn định dùng chúng ta làm gì không.

Họ đều muốn đi theo Khánh Trần.

Những người vừa sụp đổ sau khi nhìn thấy hạm đội của Jindai, lại có thể nhìn thấy kì tích như họ đều đã giao tất cả niềm tin của mình cho Khánh Trần, hơn nữa họ còn cảm thấy mình không thể tin tưởng bất kì ai khác ngoài hắn.

Cho nên, câu nói vừa rồi của Khánh Trần mới khiến lão Lý thất vọng như vậy, bởi vì hắn đang nghĩ Khánh Trần chuẩn bị cho họ cáo lão hồi hương.

Lúc này, Khánh Trần lại nói:

"Các ngươi không cần vội vã làm việc, chuyện quan trọng nhất mà các ngươi cần làm lúc này chính là bù đắp lại những gì đã mất, đến lúc đó các ngươi mới có thể an tâm đi theo ta làm việc được."

Lão Lý:

"Ông chủ vạn tuế!"

Khánh Lăng:

"Ông chủ trâu bò!"

So với những gì mà những người đưa tin của Kỵ Sĩ đã nói lúc trước, những câu nói này còn nghiêm chỉnh hơn nhiều, ít nhất thì nó không kèm theo mấy câu kiểu như ‘mẹ con bình an’ đó.

Trong tiếng hoan hô, Khánh Trần lặng lẽ đứng dậy rồi đi qua những toa xe, sau đó dừng lại ở toa xe cuối cùng.

Quả nhiên trong toa xe cuối cùng chất đầy vàng ròng, nếu tính theo công thức bình thường, 380 tệ trên một gram, mà đống vàng ở đây ít nhất cũng phải vài trăm tấn, nếu quy ra tiền thì ít nhất cũng phải vài trăm tỉ tệ?

Ngay khi Khánh Trần đặt chân lên khoang cuối cùng, đoàn tàu hơi nước hơi rung lắc một chút, có lẽ là do cảm xúc của nó đang thay đổi.

Nhưng thiếu niên không định vào trong lấy tiền mà chỉ đứng trước cửa khoảng, sau đó cầm đồng xu của ông lão tặng cho hắn nhẹ nhàng ném vào trong.

"Như lời hứa của ta, một lượng hoàng kim một lượng gió, cảm ơn ngài."

Đoàn tàu hơi nước màu đen cứ thế lao vùn vụt trên cánh đồng tuyết trắng tinh.

Nếu nhìn từ trong buồng xe nhìn ra thì có thể thấy một ngọn núi còn bao phủ trong tuyết trắng, nhưng dưới chân núi lại là một màu đen, nhìn vô cùng hùng vĩ.

Nó cứ thế đi qua những cánh đồng bát ngát, đi qua những hồ nước.

Ở một số ngọn núi còn xuất hiện những suối nước nóng đang bốc lên nghi ngút hơi nước, khi đoàn tàu đi qua những nơi như thế này, cảnh tượng bên ngoài sẽ giống như tiên cảnh.

Phong cảnh trên cánh đồng tuyết ở Bắc Quốc giống như tranh vẽ, khiến người ta không thể rời mắt.

Đôi khi Khánh Trần còn cảm thấy, đoàn tàu hơi nước này giống như con tàu của một hãng du lịch nào đó chuyên chọn những nơi có cảnh đẹp nhất để đi qua.

Một đồng xu vàng vé vào cửa cũng không tính là quá đắt, nếu quy ra tiền thì cũng chỉ khoảng 9000 tệ, trong khi đó ngươi sẽ được hưởng một chuyến du lịch toàn bộ liên bang trong 27 ngày.

Phải biết rằng, cái giá để mua một vé trên xe du lịch K2, K3 đều đắt hơn 9000 tệ rất nhiều, huống chi lộ trình của những loại xe đó còn ngắn hơn đoàn tàu hơi nước….

Khánh Trần cảm thấy, nếu không phải chính quyền liên bang không cho phép các công dân tự ý ra khỏi thành phố thì có lẽ trên đoàn tàu hơi nước này sẽ rất náo nhiệt.