Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1457: Đen Ăn Đen




Hắn biết, không cần phải nói đạo lí với các thành viên câu lạc bộ, những bộ phận robot ở đây đều do họ cướp từ trên cơ thể người khác, việc này chẳng khác gì trực tiếp chém đứt cơ thể người bị hại cả.

Cho nên, nếu cho những người này lên tòa án thì chắc chắn họ đều sẽ phạm tội cố ý gây tổn thương người khác, ngoài ra còn tội trộm cắp, chỉ những tội danh này thôi cũng đủ để họ ngồi tù ít nhất 15 năm rồi.

36 vị đại hán vạm vỡ đều không nhúc nhích, có người nhỏ giọng nói:

"Đừng nghe họ, 8 phút nữa đoàn tàu này sẽ rời khỏi đây, đến lúc đó chúng ta chạy cũng được."

Phanh.

Khánh Trần nổ súng bắn nát đầu gối của một tên:

"Tổn thương dạng meniscus version 3, hai dây chằng chéo bị đứt, xương ống chân bị vỡ, quãng đời còn lại ngươi chỉ có thể đi lại nhờ chân robot mà thôi. Còn ai muốn thử nữa không."

Bọn đại hán lập tức đái ra quần, không ngờ những người này thật sự nổ súng.

Nhưng vấn đề là, những người này là ai? Chẳng lẽ hơn 900 người ngồi trong đoàn tàu hơi nước này để đen ăn đen với họ? Không biết tên nào to gan dám nghĩ ra cách này?!

Thật nghệ thuật!

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Yên tâm, ta tính toán cả rồi, trước khi đoàn tàu hơi nước tiếp tục khởi hành, ta hoàn toàn có thể phế hết các ngươi, dù sao các ngươi cũng không phải loại tốt lành gì."

Một lúc sau, tất cả bọn chúng lập tức tranh nhau mang rương lên xe, Lý Thành và Khánh Lăng lập tức chỉ huy các binh sĩ xếp lại 18 cái rương cho gọn gàng.

Khánh Trần nói tiếp:

"Cởi quần áo ra."

Bọn đại hán lập tức cởi quần áo ra, sau đó lôi hết tất cả đồ đạc trong túi ra ngoài.

Nhưng khiến Khánh Trần thất vọng là, trên người những kẻ này không có nhiều đồ ăn, tất cả gom lại cũng chỉ hơn chục gói bánh, số đó còn chưa đủ nhét kẽ răng cho hơn 900 người ở đây.

Chỉ có một tin tốt, đó là trên người những kẻ này có điện thoại vệ tinh!

Khánh Trần nói:

"Mang điện thoại vệ tinh lại đây, sau đó nói cho đại ca của các ngươi, ở trạm tiếp theo chờ ta..."

Đoàn tàu hơi nước lại tiếp tục lái vào hư vô.

Những đại hán không mảnh vải che thân trong gió tuyết vội vàng mặc lại quần áo, sau đó chạy về phía chiếc xe mà họ giấu ở phía xa.

Vừa khởi động xe, người phụ trách vận chuyển hàng hóa lập tức gọi điện thoại cho đại ca, sau đó gào thét nức nở nói:

"Đại ca, chúng ta bị đen ăn đen!"

Người trong điện thoại lập tức nổi giận:

"Ngươi có biết đống hàng đó trị giá bao nhiêu tiền không? 3 triệu đấy biết không! Ta vừa tìm được người mua thì ngươi nói ngươi bị đen ăn đen?"

"Đại ca, ta cũng không muốn như vậy, nhưng thật sự không còn cách nào khác."

"Đánh rắm, rõ ràng ta bảo ngươi mang hơn 30 người đi theo cơ mà, họ có bao nhiêu người?"

Đại ca hỏi.

"Hơn 900..."

"Tê!"

Đại ca hít một ngụm khí lạnh, sau đó nghi ngờ nói:

"Họ là người của câu lạc bộ nào, có phải họ muốn xử chúng ta không? Không ngờ họ lại huy động nhiều nhân lực như vậy."

Rất nhiều người không biết, các câu lạc bộ cũng phải tính đến chi phí nhân lực, số tiền lương phải trả cho một người khoảng 5 6000 tệ, nếu thuê 900 người thì chi phí khoảng 4.500.000 tệ.

Nếu chi 4.500.000 tệ để cướp 3.000.000 tệ thì đối phương lấy đâu ra lời!

Đại hán ủy khuất nói:

"Không phải người của câu lạc bộ nào. Không phải chúng ta định dùng đoàn tàu hơi nước vận chuyển hàng sao, họ đều ngồi đợi sẵn trên tàu cả rồi. Đúng vậy, đại ca, ngươi không nghe nhầm đâu, hơn 900 người đó đều ở trên đoàn đoàn tàu hơi nước, ta nghi ngờ họ định độc chiếm con đường vận chuyển này."

Tên đại ca vừa nghe thấy họ đều ngồi trên đoàn tàu hơi nước thì vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, để bước vào đoàn tàu hơi nước, mỗi người sẽ phải trả hơn 10.000, số tiền để trả cho hơn 900 người chính là một con số khổng lồ.

Đại ca:

"Thật hào phóng! Mẹ nó sao có thể nói họ cướp bóc đen ăn đen được, đây rõ ràng là hành vi nghệ thuật!"

Thật ra tên đại ca cũng từng ước ao, hắn từng mơ mình sẽ đi theo đoàn tàu hơi nước để đi cướp khắp thế giới, nhưng như vậy lại nảy sinh ra một vấn đề, nếu mang theo quá nhiều người thì không có lời, nếu mang theo ít, nếu ngươi chỉ mang theo 30 người mà khi đến ga lại phát hiện đối phương có 60 người, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Đến lúc đó không phải họ đi cướp, mà là đi đưa tiền cho người khác.

Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có người dẫn theo hơn 900 người lên đoàn tàu hơi nước để đi cướp bóc, thậm chí lúc này hắn còn hơi cảm thấy sùng bái đối phương.

Đại ca chần chờ một chút:

"Tất cả họ vẫn đang ở trên xe sao, bây giờ ta mẹ nó có muốn báo thù cũng đánh không lại."

Đại hán vội vàng nói:

"Đúng rồi, bọn còn nói khi nào đến trạm tiếp theo, nếu ngươi muốn lấy lại số hàng hóa đó thì mang đồ đến đổi!"

Đại ca nghi ngờ hỏi:

"Đổi cái gì? Tiền mặt? Vật cấm kỵ? Phụ nữ? Nội tạng?"

Đại hán nói ra:

"Họ muốn 300 rương nước, 300 rương bánh mì, 100 rương rau quả, 100 rương thịt, 100 cái bếp cồn và nồi lẩu. Họ còn nói ngươi nhất định phải đứng chờ sẵn ở đó, khi nào họ đến thì lập tức mang lên, nếu không sẽ không kịp mất."

Đại ca: "???"

Cái gì vậy?

Họ mẹ nó là đến đen ăn đen, hay là đến bán buôn đồ tết?

Đại ca:

"Ngươi mẹ nó không lừa ta đấy chứ? Có phải họ muốn một rương vàng, nhưng ngươi cố ý nói với ta như vậy để ta chuẩn bị sai, sau đó đám người đó để đám người đó giận cá chém thớt giết ta, đến lúc đó ngươi có thể làm đại ca đúng không?"

Đại hán lại nói:

"Đại ca, họ thật sự nói như vậy, ta không hề lừa ngươi, những người khác có thể làm chứng cho ta."

Đại ca lập tức đối nổi lòng tôn kính với bọn Khánh Trần:

"Thật đúng là nghệ thuật, ta nhất định phải bảo họ chuẩn bị thêm hai rương hoa quả khô nữa!"

Đại hán: "..."

---

*SPOILER chương ngày mai - Lý Thần Đàn Sống Lại?!

Ảo thuật gia kia vừa cười vừa nói:

"Tự giới thiệu mình một chút, ta là chú của Nhất, Lý Thần Đàn."

Khánh Trần ngạc nhiên đứng im tại chỗ.

Cái tên Lý Thần Đàn này thực sự quá quen thuộc.

Dù là lịch sử nơi nào trong liên bang, đều ghi lại câu chuyện vào thời kì cuối của nền văn minh nhân loại trước đây, Lý Thần Đàn đã lấy sức một mình ngăn cản cuộc tấn công của mấy triệu Trí thông minh nhân tạo.

Cuối cùng, vì độ dung hợp của Lý Thần Đàn và thế giới vượt qua 70%, thân thể tan thành tro bụi, ý thức thì bị cầm tù trên trời cao mênh mông.

Mà đối phương lại nói, đối phương là chú của Nhất.

Từ lúc nào Nhất lại có một người chú?

Không đúng không đúng, đây là anh trai của Nhất, chỉ là chính hắn cũng không thừa nhận thôi.

Ngay từ đầu Khánh Trần đã hiếu kỳ, vì sao anh trai của Nhất không để cho Nhất xưng hô với hắn như vậy. Hiện tại đã rõ, hoá ra là do bối phận...

Khánh Trần trấn định lại:

"Chào ngài, có chuyện gì không?"

Lý Thần Đàn cười híp mắt nói:

"Còn dỗ dành cháu gái ta làm việc giúp ngươi, đi phá hoại khắp nơi, dạy nàng yêu qua mạng, ta sẽ giết ngươi."

Khánh Trần sửng sốt hồi lâu, hoá ra là vì chuyện này?

Nhưng vấn đề là, dỗ dành Nhất làm việc giúp thì hắn thừa nhận, nhưng dạy nàng yêu qua mạng là cái quỷ gì, Nhất lại đổ lỗi việc hẹn hò qua mạng của nàng cho hắn!