Chương vẫn được đăng kéo dài tới 23 giờ lận ạ.
---
Trong lòng Khánh Trần cũng không hề có dao động.
Rất nhiều chuyện đều được xâu chuỗi vào lúc này.
Ngày 30 tháng 9, bốn người bình thường cùng nhau đi học, cũng chỉ có Vương Vân đi một mình tới trường học trước, còn hẹn cả Nam Canh Thần.
Trong thời gian cả ngày hôm đó, vừa đến thời gian ra chơi, bốn người Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Bạch Uyển Nhi liền tụ tập trên hành lang, nhưng Vương Vân lại không ra khỏi phòng học, mà đẹp đẽ bóng bẩy chờ đợi một ngày ở vị trí chỗ ngồi.
Cho nên, khi Khánh Trần phát hiện ra được có nội ứng thống báo hành trình cho côn đồ, thậm chí có khả năng vì để phối hợp với hành động đêm nay mà đối phương tạm thời thay đổi hành trình.
Thế là, hắn liền hỏi Lưu Đức Trụ:
Là ai nói đến việc thay đổi hành trình.
Khi đó Lưu Đức Trụ trả lời:
Bạch Uyển Nhi.
Mà Khánh Trần thì vô ý thức nghĩ rằng việc này không hợp lý.
Bởi vì ở trong trí nhớ của hắn, Vương Vân mới là người bị hiềm nghi nhiều nhất.
Bạch Uyển Nhi không phải là đáp án mà hắn muốn.
Bây giờ xem ra, nhất định là vào đêm đám côn đồ đến nhà của Giang Tuyết đã xảy ra cái gì, mới có thể dẫn đến việc ngày hôm sau tính tình của đối phương thay đổi, quan hệ của bốn người cũng có chút xa cách.
Cuối cùng, khi đám côn đồ đưa Vương Vân đi trái với lẽ thường, lại đột nhiên đưa Nam Canh Thần đi, Khánh Trần cũng đã xác định được suy đoán của mình rồi.
Côn đồ không thể ngu ngốc như vậy, tinh trùng lên não khi mà nguy hiểm đang ở trước mắt được.
Chắc chắn là đối phương muốn mượn cơ hội này để đưa Vương Vân đi, tìm một nơi thích hợp để trao đổi tin tức.
Nhưng mà, sau khi đối phương đưa Vương Vân đi, lại lập tức dẫn theo cả Nam Canh Thần.
Khánh Trần tin chắc đây không phải trùng hợp.
Cho nên, khi hắn gặp phải Vương Vân ở hành lang, đã lựa chọn nổ súng.
Đây có lẽ là một mặt lạnh lùng nhất của Khánh Trần, nhưng lại nóng bỏng nhất.
Không biết vì cái gì, khi hắn nghĩ đến cái xác ở một chỗ trong sân, đã cảm thấy không thể để cho cô gái này bình yên rời đi.
Cũng không phải là Khánh Trần muốn báo thù cho ai, dù sao hắn không có quan hệ gì với hai thành viên Côn Luân kia, cũng không có quan hệ gì với ông chủ khách sạn.
Chỉ là hắn nghĩ, chuyện này, cũng phải có người trả giá đắt.
...
Một khu du lịch ở trên núi như núi Lão Quân này, cho dù có nhiều du khách, thì trên đường vào lúc 1 giờ tối cũng sẽ không còn có người đi đường nào cả.
Quán cơm trên đường cũng đều đã đóng cửa, chỉ còn lại đèn đường vẫn sáng.
Nhưng mà, tiếng động trong khách sạn Vân Thượng thật sự quá lớn, tất cả khách sạn nhà dân trên con đường này đều bị chấn động.
Các học sinh điên cuồng chạy trốn tứ tán ra bên ngoài, đám bắt cóc thay đổi trang phục, không nhanh không chậm đi ở phía sau.
Bốn người trong số bọn họ túm bốn người Lưu Đức Trụ, Trương Thiên Chân, Hồ Tiểu Ngưu, Bạch Uyển Nhi, còn lấy quần áo phủ lên hai tay bị trói lại của bọn họ.
Trên đường, Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói:
"Các ngươi mang theo bốn người chúng ta sẽ không chạy thoát được đâu, bởi vì mọi chuyện đã vượt ra khỏi kế hoạch của các ngươi rồi, ở đây chỉ có một con đường lên núi xuống núi, nói không chừng Côn Luân đã sớm thiết lập trạm gác trên đường rồi."
Tên côn đồ cầm đầu không ngắt lời hắn, mà có chút hứng thú lắng nghe.
Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói:
"Thả bốn người chúng ta ra, các ngươi còn có thể đi thẳng lên trên núi, núi Phục Ngưu dài dằng dặc, thần tiên cũng không có khả năng bắt được các ngươi. Nhưng nếu như dẫn theo bốn người chúng ta, chỉ có thể trở thành liên lụy trên đường của các ngươi. Để lại tài khoản cho ta, các ngươi chỉ cần tiền, ta cam đoan sau khi trở về sẽ cho các ngươi tiền."
Kẻ cầm đầu kia cười:
"Vẫn rất cảm ơn ngươi đã suy nghĩ cho chúng ta, nhưng mà, ngươi đã quá lo lắng rồi."
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho đồng bạn mở một cái túi nhựa ra, bên trong là hơn mười chai cháy đã được chế tạo từ trước.
Một giây sau, tên cầm đầu lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc lá cho mình, sau đó lại đốt vải bông bên trên chai cháy.
"Lão Lục, ném đi."
Hắn bình tĩnh nói với một tên côn đồ khác.
Một tên côn đồ bên cạnh vung tay ra sức ném đi, chai cháy kia bị ném thẳng vào bên trong một khu nhà dân ở bên đường.
Trong phút chốc, lửa lớn hừng hực bốc cháy lên.
Đám côn đồ vừa dẫn theo bọn hắn rời đi, vừa ném, nguyên một dãy nhà dân đều bốc cháy lớn.
Vô số du khách bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ, quần áo không chỉnh tề thi nhau chạy ra ngoài đường.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tên côn đồ cầm đầu quay đầu nhìn Lưu Đức Trụ, cười nói:
"Nói thật ta rất muốn đưa ngươi đi, nhưng ta lại rất sợ hãi ngươi trở lại thế giới bên trong. Nhỡ may ngươi nói hết tất cả mọi chuyện cho Lý Thúc Đồng, đối phương lại thật sự đồng ý vì ngươi mà dốc hết sức lực tìm ra chúng ta, vậy sẽ làm cho người ta rất sợ hãi. Cho nên, tạm biệt ngay ở chỗ này đi, ngươi vừa chết, những du khách này sẽ bị doạ đến mức chạy loạn hết cả lên."