Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 144: Kiểm Soát




Ra đường đừng quên đeo khẩu trang nha mọi người. Tự bảo vệ bản thân là cách tốt nhất để chung tay chống lại trận "đại nạn" này đó!

---

Hai tên côn đồ tổng cộng bị bắn bốn phát súng, trên người thành viên Côn Luân be bét máu, không thể nhận ra đã bị bắn bao nhiêu phát đạn.

Giống như bọn hắn đã liều mạng mở cửa lớn, cho các học sinh một con đường sống.

Vào giây phút này, các học sinh giãy dụa đứng dậy, liều mạng trốn ra ngoài.

Khánh Trần không biết trong thời gian vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, đầu óc tốt thế nào, thì cũng phản ứng không kịp.

Lúc hắn đi tới bên cạnh cửa số thì chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra.

Chỉ vọn vẻn mấy giây đã chết nhiều người như vậy.

Khánh Trần yên lặng nhìn hai thi thể máu me be bét, vì không tận mặt nhìn thấy nên cảm xúc cũng vì thế mà tới chậm.

Không cảm thấy bi thương, cũng không có cảm giác cảm động.

Chỉ là giống như có gì đó chặn lại ở ngực, nhưng chính hắn cũng không biết đó là gì.

Trong lúc hỗn loạn, có vài tên côn đồ cũng không đuổi theo các học sinh, mà lạnh lùng buộc chặt hai tay Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân có ý xen lẫn trong đám học sinh, mang những người du hành thời gian rời đi.

Đúng vậy, mục tiêu của bọn côn đồ là những người du hành thời gian, bây giờ kế hoạch đã xuất hiện ngoài ý muốn, muốn giết chết tất cả các học sinh đã là chuyện không có khả năng làm được.

Như vậy, lựa chọn tốt nhất đối với bọn hắn bây giờ là dừng lại.

Bộ đàm truyền đến tiếng nói:

"Lão Ngũ không biết đã đi đâu, có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lão Tam, ngươi và lão Tứ đưa người lên trên tầng, chúng ta gặp mặt ở bãi gửi xe."

Lão Tứ, lão Ngũ đã chết rồi.

Khánh Trần yên lặng nhìn mọi thứ, hắn chợt nhớ ra Diệp Vãn đã từng nói:

"Nếu như có thể kiểm soát ham muốn giết người thì nó đã không phải là nó rồi. Có đôi lúc, chỉ khi đối mặt với tất cả mọi chuyện, ngươi mới có thể thấy rõ sự lựa chọn của mình."

"Ở đây chờ, nhớ kỹ, tối hôm nay ta chưa từng xuất hiện, nếu như ta không trở lại ... cũng không cần nói cho bố mẹ ta biết."

Khánh Trần nhỏ giọng nói xong thì đi ra bên ngoài.

Thực ra hắn không muốn tiếp tục phải mạo hiểm, dù sao cũng đã cứu được Nam Canh Thần, bây giờ là cơ hội tốt để rời đi.

Nhưng Khánh Trần đang nghĩ, chính hắn đã thật sự cố gắng hết sức chưa.

Bây giờ nếu xoay người rời đi, thì cả đời này khi chiến đấu, có phải sẽ luôn nhớ rằng ngày hôm nay bản thân đã từng lùi bước.

Chính trong lúc này, hắn cảm thấy Diệp Vãn nói rất đúng, con tốt qua sông đã dính máu thì không thể quay đầu.

Không liên quan đến quy tắc, mệnh lệnh, sự đo đếm giữa lợi và hại.

Đó là dũng khí.

Ngoài khách sạn là thế giới hỗn loạn, trong khách sạn là hành lang đã không có một ai.

Khánh Trần cầm Glock 34 đi ra bên ngoài.

Thật ra Diệp Vãn nói rất đúng, mặc dù Khánh Trần cẩn thận, nhưng chưa từng và cũng không thiếu tính khát máu.

Giống như sau khi hắn xuyên việt đến ngục giam số 18, chưa từng cầu xin ai, dù ở bên trong phòng tối, hay chịu thủy hình.

Hắn dựa vào sự khát máu này, dùng thái độ hướng về cái chết để tạo ra chính mình.

Đây mới là nguyên nhân để Lý Thúc Đồng coi trọng hắn.

So sánh với thiên phú siêu trí nhớ, từ trước đến nay Lý Thúc Đồng chỉ để ý đến tính cách.

Hoặc là bởi vì sau lưng chưa từng có ai chờ hắn, hoặc là hắn chưa từng lưu luyến quá khứ, Khánh Trần vẫn tiến lên trên con đường dũng cảm, chưa từng quay đầu lại, chưa từng hối hận.

Lúc này, Vương Vân chạy ra từ trong phòng nào đó.

Lúc nàng trông thấy Khánh Trần trong hành lang, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất ngờ, nhưng nàng cũng không quen thuộc với Khánh Trần cho lắm, vì thế căn bản không nhận ra được.

Khánh Trần lạnh lùng nhìn về phía đối phương, chỉ thấy quần áo đối phương chỉnh tề, không hề có vẻ từng bị giày vò, lớp trang điểm vẫn đẹp đẽ như cũ.

"Ngươi..."

Vương Vân nhìn thấy Khánh Trần che mặt liền ngây ngẩn cả người.

Một giây sau, Khánh Trần đưa tay bắn bốn phát súng, hai phát bắn hụt, hai phát cuối cùng bắn chính xác vào trên đùi phải trái của cô gái.

Sau đó không hề dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Khánh Trần chợt phát hiện ra mình có thiên phú sử dụng súng ống.

Vào lúc tất cả mọi người sử dụng súng ống, nhất định phải dùng một số lượng đạn lớn mới có thể "cho" ra cảm giác súng.

Cảm giác súng, chính là quen thuộc với sức giật, quen thuộc với tốc độ ra khỏi nòng, quen thuộc quá trình sửa lại đường đạn, quen thuộc với phản ứng của cơ bắp cánh tay mình vào lúc nổ súng.

Nhưng tất cả những thứ này, Khánh Trần chỉ cần bắn mấy phát, đã có thể ghi nhớ tất cả cảm giác vào trong đầu.

Cho nên hai phát súng đầu tiên hắn bắn về phía Vương Vân bị lệch, nhưng hai phát súng sau đó đã điều chỉnh được đường đạn chính xác.

Vương Vân phát ra tiếng kêu ở sau lưng hắn.