Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 146: Chỉ Còn Hai Tên




Tên cầm đầu nói với người sau lưng:

"Lão Thất, tháo ống giảm thanh ra, bắn hết cả một băng đạn, khiến những du khách đáng yêu này chạy loạn vui vẻ một chút đi!"

Thế nhưng không có ai đáp lại hắn.

Tên cầm đầu bỗng nhiên quay lại, đã thấy bên trong sương mù cách đó không xa, lão Thất vốn đang áp giải Bạch Uyển Nhi đã nằm ở trong vũng máu rồi.

Máu chảy ồ ạt sau lưng đối phương, máu me cả người đều phun ra từ trong vết thương ở lá lách.

Không ai biết lão Thất chết từ lúc nào, cũng không ai biết là ai ra tay!

Giống như ở ngay trong sương mù kia, còn cất giấu một thợ săn, mà bọn họ đã từ thợ săn biến thành con mồi.

Tên cầm đầu lạnh mặt, trực tiếp tháo ống giảm thanh của mình xuống bóp cò về phía Lưu Đức Trụ.

Nhưng trong chớp nhoáng này, khi Lưu Đức Trụ đang đối mặt với lựa chọn sống chết, bỗng nhiên bộc phát ra dũng khí to lớn.

Chỉ thấy hắn khẽ cong eo huých tên côn đồ bên cạnh ra ngoài, mà mình thì nhanh chóng chạy vào trong đêm tối, vừa chạy vừa làm động tác trốn tránh.

Tốc độ cực nhanh, lực bộc phát cực mạnh!

Tố chất cơ thể do thuốc biến đổi gen mang tới đã cứu được một mạng của hắn, có vẻ tên côn đồ cầm đầu cũng không nghĩ tới người vẫn luôn sợ hãi rụt rè lại đột nhiên có dũng khí phản kháng.

Cùng lúc đó, có một người bắn một phát súng không biết từ nơi nào, vừa lúc đánh trúng vào trên đùi tên côn đồ đang áp giải Lưu Đức Trụ.

Không đợi tên côn đồ bị thương này ngã xuống đất, thợ săn trong chỗ tối lại bắn thêm phát nữa, bắn thủng đầu của hắn.

Sắc mặt của tên côn đồ cầm đầu âm trầm hẳn xuống, hắn không còn kiêng dè cái gì nữa, mà trực tiếp bắn mấy phát súng về phía đám du khách.

Tiếng súng vang vọng đánh thức tất cả du khách, đám người chẳng có mục đích nhìn những người bị hại ngã xuống đất, bắt đầu nhốn nháo chạy trốn!

Tên cầm đầu và một tên côn đồ khác dẫn Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân lẻn vào trong đám người, nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe.

Đêm nay có rất nhiều bất ngờ.

Kế hoạch vốn nên rất chặt chẽ, lại bởi vì biến cố đột nhiên xuất hiện mà sụp đổ.

Bảy tên côn đồ, chỉ còn lại hai người.

Nhất định bọn họ phải nhanh chóng rời đi.

Hơn mười căn homestay đều bốc cháy!

Giữa những cơn gió núi, thế lửa lan tràn xung quanh.

Lễ Quốc Khánh vốn để du lịch lại trở thành một bộ phim hành động nguy hiểm.

Ngay cả không trung cũng bị chiếu sáng, giống như một tầng ráng chiều xuất hiện trong đêm đen.

Vô số du khách nhanh chóng chạy khỏi lối thoát hiểm, sau đó lại qua một đợt đấu súng rồi đều điên cuồng hỗn loạn chạy trốn.

Hai tên côn đồ cuối cùng nấp ở trong đám người, vừa áp giải Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, vừa cúi đầu đi đến bãi đỗ xe.

Lần sau còn có thể bắt người du hành thời gian tiếp, cũng có thể tìm lại được đồng bạn.

Lúc này bọn họ chỉ cần lái xe rời khỏi núi Lão Quân, tất cả vẫn còn kịp.

Ngay vào lúc sắp chạy thoát được, tên côn đồ cầm đầu bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt của hắn nhìn qua đám người hỗn loạn, thấy một thiếu niên che mặt cũng đang nhìn mình qua đám người.

Bên cạnh thiếu niên là du khách ồn ào hốt hoảng, phía sau là thế lửa ngập trời.

Nhưng trong ánh mắt của đối phương lại không có những sự hỗn loạn này, chỉ có hắn.

Trong tên côn đồ cầm đầu cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Hắn biết mình bị tóm được, đêm nay đối phương không giết mình, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tên cầm đầu nhớ lại cảnh lão Lục bị bắn chết một cách gọn gàng mà linh hoạt vừa rồi, cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Lúc ấy nếu không phải giữa mình và đối phương còn có Hồ Tiểu Ngưu, chỉ sợ người chết sẽ là mình.

"Đông Tử, hôm nay nếu không giết tên nhóc này, chắc chắn không đi được."

Tên cầm đầu nói:

“Đợi lát nữa vào bãi đỗ xe, ngươi nhìn ánh mắt của ta.”

Nói rồi, tên cầm đầu mặc áo khoác này lấy súng ra, lần lượt bắn hai phát súng lạnh băng vào bụng Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, mặc cho đối phương chậm rãi ngã xuống đất.

"Đại ca, ngươi đang làm gì vậy?"

Đông Tử kinh ngạc nói.

"Không chừng tên nhóc kia quen biết hai học sinh này, để xem hai người này có thể kéo dài thời gian được không. Còn nữa, chúng ta phải đánh lén đối phương, không thể bị kéo chân sau được."

Tên cầm đầu nói xong liền bỏ mặc Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân ở đấy, chui vào trong bãi đỗ xe.

Ở đây có mấy trăm chiếc xe bus, mà những chiếc xe đó chính là tấm lá chắn tự nhiên.

Giống như một mê cung để ngăn cản tầm mắt.

Khánh Trần lặng lẽ đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Ngưu, đến khi hắn xác nhận đối phương vẫn còn hô hấp, lập tức lấy điện thoại của Hồ Tiểu Ngưu ra bấm 120.

Trong khu du lịch có nhà vệ sinh, chắc hẳn đám bác sĩ kia y tá kia chưa được thấy vết thương do đạn bắn bao giờ, nhưng Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đều bị trúng đạn ở phần dạ dày, không phải chỗ hiểm trí mạng.