Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1431: Không Ai Ngờ Được




Lúc này, tốc độ thời gian bỗng khôi phục lại bình thường, bọn Khánh Dã, Khánh Khu cũng nối đuôi nhau bước ra từ Ám Ảnh Chi Môn.

Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh nói:

"Giết hết."

330 người chia thành những tiểu đội nhỏ, mỗi 1 dị năng giả bao gồm cả hai cao thủ cấp A là Khánh Dã và Khánh Khu sẽ phụ trách chỉ huy mười chiến sĩ gen cấp B.

Ba mươi tổ tác chiến lập tức hành động.

Khánh Dã cứ đi đến đâu thì tất cả súng ống trên tay binh sĩ của Jindai ở đó đều bị hút về phía hắn.

Cứ thế, hàng trăm khẩu súng tự động màu đen đều bay lơ lửng xung quanh người hắn tựa như vô số những thanh gươm cắm xung quanh ngai vàng.

Mỗi khẩu súng đều đang liên tục bóp cò, nhìn từ xa, hắn chẳng khác gì một bão kim loại hình người đang điên cuồng xả súng cả.

Nơi nào hắn đi qua, lều trại nơi đó đều bị bắn thành cái sàng.

Phía sau hắn là mười chiến sĩ gien di chuyển như những bóng ma, đang liên tục giết địch.

Đúng lúc này, hơn mười chiến sĩ gien của Jindai bỗng tập trung lại một chỗ, họ định dùng số đông để ngăn cản bước tiến của nhóm quân tinh nhuệ này.

Nhưng mãi đến khi nổ súng thì họ mới phát hiện ra một vấn đề, tuy những người kia đã trúng đạn nhưng họ không những có bất cứ dấu hiệu khác thường nào, mà thậm chí còn giết địch hung mãnh hơn bình thường.

Không đợi đám binh sĩ kịp làm gì, những bóng đen đó đã xông đến trước mặt họ, ngay khi hai bên va vào nhau, phòng tuyến của mấy tên binh sĩ lập tức bị chọc thủng.

Đến tận bây giờ đám binh sĩ của Jindai mới phát hiện, tất cả những người áo đen đó đều là chiến sĩ gien cấp B?!

Chẳng lẽ tất cả những chiến sĩ gien đang di chuyển qua lại trong doanh trại đều là chiến sĩ gien cấp B sao?

Phải tiêu tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc mới có thể bồi dưỡng được số người này? Phải chọn lọc bao nhiêu lần, chọn trong bao nhiêu người mới có thể chọn ra được một đội quân tinh nhuệ như thế này?

Nhưng vấn đề là, tại sao một đội quân tinh nhuệ như thế này lại được cử đến để đối phó với họ, mà không phải đưa lên tiền tuyến?

Thủ lĩnh ảnh tử không tiếp tục động thủ mà chỉ chạm rãi dạo bước quanh quân doanh, như thể tất cả những tiếng hò hét, tiếng đuổi giết quanh đây chẳng qua chỉ là một bản nhạc vô cùng bình thường mà thôi.

Như thể tất cả những gì đang xảy ra ở đây chẳng có chút liên quan gì với hắn.

Không ai ngờ được, đêm nay 330 cao thủ lại xuất hiện ở ngay giữa quân doanh, cũng không ai ngờ được, một đội quân tinh nhuệ như vậy lại được cử đến đây để giải quyết một sư đoàn bình thường như họ.

Phải biết rằng, đội quân tinh nhuệ như thế này hoàn toàn đủ sức giết chết gia chủ ở thành phố số 22!

Nhưng chẳng ai ngờ được, sẽ có người cử một đoàn quân tinh nhuệ như vậy đến đối phó với một sư đoàn bình thường như họ?!

....

Trời đã sáng.

Lúc này, trong quân doanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn những âm thanh thở hổn hển nhẹ nhàng phát ra từ 323 người đang đứng im tại chỗ.

7 người đã chết.

Thủ lĩnh ảnh tử đột nhiên nói:

"Rõ ràng cả 2 trận chiến đều thành công, nhưng lão già của Jindai vẫn chưa xuất hiện, rốt cục thì hắn đang ở đâu?"

Thủ lĩnh ảnh tử vừa nhìn về phương bắc vừa nói:

"Rõ ràng hắn đang dùng hai sư đoàn này để ngụy trang cho một kế hoạch khác. Lý Thúc Đồng, hi vọng ngươi có thể nghĩ đến vấn đề này, những việc còn lại đều giao cho ngươi."

Trên cánh đồng tuyết, Khánh Trần vẫn đang dẫn đầu đội ngũ, nhìn từ trên xuống, đoàn người như một đàn kiến đang nối đuôi nhau đi về phía trước.

Mỗi người đều cố nghiêng cơ thể mình về phía trước để ngăn bớt gió lạnh lùa vào cơ thể.

Khánh Trần vẫn luôn là người dẫn đầu đội ngũ.

"Lão Trần!"

Trong đoàn người phía sau bỗng có người hét lên.

Khánh Trần vừa quay đầu nhìn thì thấy người mà hắn mới quen hôm qua tên là "Lão Trần" đang nằm im trên đống tuyến bên ngoài đội ngũ.

Có vài người chạy đến gần chỗ hắn khóc một lúc rồi lại gia nhập đội ngũ tiếp tục đi về phía nam.

Vì mọi người đều biết, họ không có nhiều thời gian để bi thương.

Những ngày gần đây, đã có rất nhiều người ngã xuống, có lẽ vì đói khát, cũng có thể vì rét lạnh, những nơi mà họ ngã xuống cũng là những dấu mốc quan trong trên con đường chạy trốn...

Khánh Trần đã thử đi tìm thức ăn cho họ, nhưng mùa đông ở phương bắc vô cùng khắc nghiệt, cho dù đưa những người am hiểu về lĩnh vực sinh tồn nhất đến đây thì cũng chưa chắc có thể sống sót qua một mùa đông, huống chi đoàn họ còn có hơn một nghìn người.

"Chỉ còn lại một ngày cuối cùng, nhưng quãng đường chúng ta phải đi qua còn rất xa.”

Khánh Trần bình tĩnh nói với Lý Thành và Khánh Lăng:

"Tiếp theo chúng ta không thể tiếp tục dừng lại quá lâu nữa, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta sẽ là 2 tiếng, sau đó tất cả mọi người sẽ phải đi bộ liên tục trong 24 giờ nữa thì may ra mới có thể đến điểm hẹn."

Lý Thành và Khánh Lăng cùng cau mày:

"Tuân lệnh."