Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1430: Còn Ai Muốn Hỏi Gì Không?




Bên cạnh vườn trà có một mảnh đất nhỏ được hàng rào quây xung quanh, trong mảnh đất đó toàn là hoa hướng dương.

Không biết vì mảnh đất này đã chôn vùi xác của quá nhiều siêu phàm giả hay vì nguyên nhân gì khác, nên mới xảy ra chuyện kì lạ như vậy, một loài hoa chỉ có thể sinh trưởng trong thời tiết nóng của mùa hè như hoa hướng dương lại có thể nở hoa trong thời tiết lạnh giá của mùa đông.

Ở chính giữa vườn hoa hướng dương có một bia mộ nho nhỏ.

Thủ lĩnh ảnh tử nhẹ nhàng nói:

"Bây giờ vẫn chưa được, chờ ta thêm chút nữa...."

Nói đến đây, thủ lĩnh ảnh tử bỗng cao giọng nói:

"Khánh Dã!"

Sau lưng của hắn có người nói:

"Đến ngay đây."

"Khánh Khu!"

Lại có người đáp:

"Đến ngay đây."

Thủ lĩnh ảnh tử cười tủm tỉm xoay người nhìn 330 người áo đen đang đứng ngay trước mặt, tất cả đều không nói một lời, nhìn họ như 330 pho tượng màu đen được sắp xếp gọn gàng.

Mặc dù tuyết đang rơi rất lớn nhưng không một ai nhúc nhích một chút nào.

Trong số 330 người ở đây, có 30 người là dị năng giả hoặc người tu hành.

300 người còn lại là những chiến sĩ gien do hắn đích thân bồi dưỡng.

Đây chính là đội quân thần bí từng phụ trách cứu những người bạn của Lý Thúc Đồng.

Vì tất cả mọi người đều biết thủ lĩnh ảnh tử muốn đi giết người nên đã đứng đây đợi từ 6 tiếng trước.

Thủ lĩnh ảnh tử vừa cười vừa nói:

"Lần này không cần bôi ngụy trang lên mặt nữa...Đúng rồi, có ai muốn hỏi gì không? Nếu muốn thì cứ nói ra, ta sẽ trả lời."

Khánh Dã:

"Khánh Trần có bị đoạt xá không?"

"Không, người khác không thể đoạt xá hắn. Cũng có thể nói, những người có huyết mạch của Khánh Chẩn đều không thể bị đoạt xá."

Khánh Khu:

"Lúc còn ở căn cứ quân sự A02, hắn có từng khuất phục?"

"Không, hắn không khuất phục, cũng chưa từng khuất phục bất cứ lần nào, bây giờ hắn đã tự trốn thoát ra khỏi căn cứ quân sự A02. Tất cả 2383 tên lính và tên chỉ huy là Jindai Unchokud đều đã chết."

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co rụt lại, bởi vì họ biết, điều này có nghĩa là gì.

"Có ai muốn hỏi gì nữa không?"

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói.

"Không có."

Không một ai thắc mắc họ chuẩn bị đi giết ai, giết như thế nào, giết bao nhiêu, bởi vì đây không phải vấn đề họ quan tâm.

Thứ họ quan tâm là việc họ chuẩn bị làm có đáng giá hay không.

Bây giờ họ đã biết, nó đáng giá.

Chỉ cần nó đáng giá, họ có thể giết từ ngày đến đêm, giết từ thế giới này sang thế giới khác cũng không có vấn đề gì.

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Bây giờ chúng ta sẽ nói về kế hoạch tác chiến, rất đơn giản, Jindai đã cử hai sư đoàn đi truy sát Khánh Trần, một sư đoàn sẽ do Lý Thúc Đồng, Đại trưởng lão của Hỏa Đường, Lý Vân Kính giải quyết, sư đoàn còn lại sẽ do chúng ta giải quyết...Hai vị Bán Thần, bốn vị cấp A, trận chiến này, nếu ai không biết còn tưởng chúng ta chuẩn bị đi cứu vớt thế giới."

Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh lại:

"Chư vị, đêm nay chơi tận hứng."

Vừa dứt lời, bên cạnh hắn bỗng xuất hiện Ám Ảnh Chi Môn, sau đó hắn lập tức bước vào.

Một lúc sau, thủ lĩnh ảnh tử lại xuất hiện ngay giữa doanh trại của Jindai, hắn vừa cười vừa nói:

"Oa a, trúng thưởng rồi."

Lúc này, tất cả binh sĩ của Jindai đều nhìn thấy một cánh cửa tự nhiên xuất hiện ở ngay giữa quân doanh, sau đó một người mặc áo đen bước ra từ cánh cửa đó rồi bình tĩnh đứng nhìn họ.

"Cảnh...."

Một tên binh sĩ của Jindai đang định hét lên.

Ngay lúc này, không gian như bị thứ gì đó cô đọng lại.

Những bông tuyết đang bay lơ lửng trên bầu trời bỗng rơi chậm lại, sau đó tất cả cứ thế đứng im ở giữa không trung, đứng im giữa bóng đêm, đứng im bên dưới ánh đèn pha màu trắng trong quân doanh, đứng im bên cạnh thủ lĩnh ảnh tử.

Tên binh sĩ đó vẫn đang há miệng, cơ thể hắn cùng giữ nguyên động tác chuẩn bị rút súng.

Trong nhà chỉ huy, sau khi nhận được tin sư đoàn còn lại vừa bị tập kích, những tham mưu của sư đoàn đang cãi nhau xem có nên đi cứu viện sư đoàn bên kia không.

Biểu cảm tức giận trên mặt họ bỗng ngừng lại.

Tất cả mọi thứ đều ngừng lại, chỉ có mình thủ lĩnh ảnh tử là có thể hoạt động bình thường.

Thủ lĩnh ảnh tử bước qua màn tuyết, sau đó đi thẳng đến nhà chỉ huy phía xa.

Hắn mở của nhà chỉ huy rồi đi thẳng đến trước mặt sư đoan trưởng, sau khi quan sát vài giây, hắn cứ thế cắt đứt động mạch trên cổ đối phương.

Hắn tiếp tục bước đến gần bàn làm việc rồi lật xem tất các loại giấy tờ ở đây, sau khi chắc chắn đã ghi nhớ được hết những tin tức có ích, hắn lại đi rót cho mình một cốc nước nóng.

Trong suốt quá trình này, mọi thứ đều diễn ra chậm đến mức khó có thể nhận ra.

Sau khi nhấp một ngụm nước nóng, hắn lại bước ra khỏi nhà chỉ huy, sau đó lấy ra Ám Ảnh Chi Môn một lần nữa.