Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1428: Rời Đi Trước




Ngay khi đang lùi lại, hắn đột nhiên nhìn thấy người từng tu luyện 28 năm trong Bão Phác lâu, một người đừng đảm nhiệm cương vị bảo vệ gia chủ, một người không quan tâm đến lợi ích như Lý Vân Kính đưa tay về phía bầu trời.

Sau đó, những ngòn tay thon thả đó cứ thể lấy xuống một ngôi sao.

Tiếp theo, Lý Vân Kính lại dùng bàn tay đó nhấn xuống chân núi, ngay sau đó, một phần ba diện tích doanh trại của Jindai bỗng đổ xụp xuống!

Tất cả binh sĩ, vũ khí hay cỗ máy chiến tranh trên mặt đất!

Đều rơi xuống một cái hố đen không đáy.

‘Địa phát sát cơ, long xà khởi lục’!

Mặt đất cứ như bị thứ gì đó hút xuống phía dưới vậy!

Quanh người Lý Vân Kính tràn ngập tiên khí, hệt như một Trích Tiên Nhân trên trời cao!

Vừa rồi, Đại trưởng lão đã chém ra hai đao.

Mà lần này Lý Vân Kính chỉ sử dụng duy nhất một chiêu, nhưng sức ảnh hưởng của nó lại vô cùng to lớn!

Diệp Vãn lặng lẽ nhìn tất cả những gì vừa xảy ra ở phía xa:

"Bây giờ hắn mới là chỉ là cấp A đỉnh phong mà thôi, nếu một ngày hắn có thể trở thành Bán Thần thì có lẽ sẽ có rất nhiều người phải hoảng sợ đấy."

Lâm Tiểu Tiếu nói:

"Chuyến đi này không tệ. Chỉ là ta sẽ mãi mãi không thể đuổi kịp hắn, thật đáng tiếc."

Sau khi Lâm Tiểu Tiếu thi triển ác mộng, sau khi Lý Vân Kính sử dụng ‘long xà khởi lục’ , đến tận bây giờ, đàn Quỳ Ngưu mới chính thức phát huy tác dụng của nó, lúc này, toàn bộ quân doanh của Jindai đã rơi vào hỗn loạn.

Có binh sĩ hoảng sợ chạy ra ngoài cánh đồng tuyết, nhưng ngay khi họ ra khỏi quân doanh, Tần Dĩ Dĩ đã lao ra từ đống tuyết rồi tiếp cận phía sau của đám binh sĩ, cuối cùng cho bọn chúng một nhát đao lên lưng.

Một thiếu nữ có dáng người cao cao, buộc tóc đuôi ngựa chạy trên cánh đồng tuyết trông mạnh mẽ như một con Tuyết Báo.

Chỉ có một điều kỳ lạ là, trong khi hình săm trên cơ thể những người từng nhận được sức mạnh của Thần Minh đều trông rất hung mãnh, thì hình săm trên lưng nàng chỉ là một vầng sáng nhạt.

...

Trên một ngọn núi khác, bầy quạ đen đang tập trung ở đây, Tứ Nguyệt nâng cằm bình tĩnh nói:

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi, đợi thêm 20 phút nữa, chúng ta sẽ xuống đó dọn dẹp một chút."

Vừa dứt lời, nàng liền lấy ra một chiếc bút máy màu đỏ ra từ trong tay áo.

Trước đây, nàng đã từng dùng cây bút này ở thành phố số 10, khi đó nàng chỉ cần chạm nhẹ đầu bút vào một thi thể thì cả cái xác đó sẽ biến mất mà không để lại bất cứ dấu vết gì.

Lúc này, Đại trưởng lão đang khập khiễng đi về phía điểm hẹn, Diệp Vãn cũng cõng Lâm Tiểu Tiếu xuống núi.

Đại trưởng lão vừa thấy họ đã hùng hổ nói:

"Bây giờ số lượng binh lực của đối phương đã tổn thất ít nhất 40%, hơn nữa, quân tâm của số còn lại cũng đã xụp đổ. Nhưng bây giờ số còn lại đều đã chạy tán loạn, nếu muốn giết hết tất cả bọn chúng thì phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể tiêu diệt hết được"

Dù một quân đoàn có kỉ luật tốt đến đâu đi nữa, khi lên chiến trường, nếu tỉ lệ tử thương quá lớn mà không có khen thưởng kịp thì thì tất cả sẽ tán loạn.

Nếu một quân đoàn kỉ luật không tốt thì chỉ cần số lượng thương vong khoảng 5%, cả quân đoàn sẽ giải thể.

Cho dù quân đoàn đó có kỷ luật rất tốt, khi tỉ lệ thương vong lên đến 20% thì sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó vấn đề giải thể chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ có những quân đoàn có tín ngưỡng thì mới có thể trụ được đến khi chỉ còn một binh một tốt.

Thật ra sư đoàn này cũng được tính là quân tinh nhuệ của Jindai, đáng lẽ ra họ có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng vì uy lực đòn tấn công vừa rồi của Lý Vân Kính quá doạ người, cho nên ý chí chiến đấu của đám binh sĩ mới sụp đổ nhanh như vậy, cho dù lúc đó những cỗ máy chiến tranh của họ vẫn còn nguyên, số binh sĩ trong quân doanh cũng chưa tổn hại thì họ cũng không biết phải làm cách nào mới có thể chiến thắng một cao thủ như vậy nữa.

Đương nhiên, đây cũng không phải là quân tinh nhuệ nhất của tập đoàn Jindai, bởi vì lúc này tất cả những người đó đều đã được điều ra tiền tuyến cả rồi.

Diệp Vãn nói:

"Không cần tiếp tục đuổi theo họ, ông chủ nói, chúng ta chỉ cần ngăn bọn năm ngày là được. Theo tình hình hiện tại, chắc chắn trong vòng 5 ngày nữa họ sẽ không tập hợp được."

Đại trưởng lão lại nhìn xung quanh một lượt:

"Lý Thúc Đồng đâu? Rõ ràng những chuyện này là để cứu đồ đệ của hắn mà hắn lại chạy đi đâu mất!"

Diệp Vãn giải thích:

"Ông chủ còn phải làm chuyện khác nên rời đi trước."

"À.”

Đại trưởng lão gật đầu rồi nói:

"Có phải hắn định đi đối phó với sư đoàn còn lại không? Nhưng mà...Có phải hắn quá khinh thường bọn chúng rồi không, cho dù hắn có là Bán Thần đi nữa thì cũng không thể đối phó với cả một quân đoàn được, huống chi tuy Kỵ Sĩ rất cường đại, nhưng phần lớn chiêu thức tấn công của họ lại dựa vào tác động vật lí, nên sao có thể đối phó với cả một sư đoàn được?"

Diệp Vãn nói với hắn:

"Không phải ông chủ định đi tìm sư đoàn đó, hơn nữa, không phải chỉ có mình ông chủ muốn làm vậy."

"Hử?"

Đại trưởng lão nhíu mày:

"Khoan đã, ý ngươi là chúng ta cứ mặc kệ sư đoàn còn lại sao? Vậy nếu Khánh Trần gặp phải bọn chúng thì chẳng phải sẽ chết sao."

Diệp Vãn vừa cười vừa nói:

"Sẽ không, ông chủ nói, sẽ có người đến đó."

Sau khi nghe xong những lời này, Đại trưởng lão lại liếc nhìn Tần Dĩ Dĩ một cái, hắn thầm tự nhủ, chẳng lẽ bối cảnh của tên Khánh Trần đó cứng như vậy sao?