Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1426: Bài Hát




Hai từ đơn giản ngắn gọn nhưng lại vang vọng như tiếng sấm.

Nhưng sau khi nói xong, trên khóe mắt của Lâm Tiểu Tiếu bắt đầu chảy ra hai hàng máu tươi!

Lúc này, Đại trưởng lão bỗng nhận ra, tất cả những binh sĩ trong quân doanh trước mặt hắn đều nhắm hai mắt lại.

Tiếng ầm âm của động cơ cũng im bặt.

Những chiếc máy bay chiến đấu không người lái vừa mới cất cánh vì không có ai tiếp tục điều khiển nên rơi ầm ầm xuống đất.

Lâm Tiểu Tiếu vừa thi triển ác mộng khiến gần 1 nửa số binh sĩ trong quân doanh đều chìm vào giấc ngủ trong một giây!

Một giây tuy ngắn, nhưng cũng đã đủ để thay đổi rất nhiều việc.

Một giây qua đi!

Ngay lập tức, những binh sĩ của Jindai đều bừng tỉnh, những binh sĩ đang ngồi trong khoang điều khiển cũng vội vàng tiếp tục công việc.

Thế nhưng, Đại trưởng lão không những không sợ mà còn cười to hơn:

"Một giây là đủ rồi!"

Ngay lúc này, Đại trưởng lão bỗng rút ra hắc đao mà hắn đang đeo bên hông, sau đó chém thật mạnh vào không trung!

"Mở ra cho ta!"

Đại trưởng lão hét lớn.

Trên lưỡi đao bỗng xuất hiện một vệt trắng mờ mờ lao thẳng về phía bức tường phòng ngự của quân doanh, chỉ một giây sau, trên bức tường đã xuất hiện một vết nứt dài hơn 1 mét!

Thế đao mạnh mẽ như mỗi lần tuyết trên thánh sơn của Hỏa Đường đổ ập xuống phía dưới vậy.

...

Ở phía bắc cánh đồng tuyết, Khánh Trần bỗng nói với mọi người:

"Để ta dạy cho các ngươi một ca khúc."

"A?"

Khánh Lăng không biết ông chủ mới của mình chuẩn bị làm gì.

Khánh Trần hát:

"Đứng dậy đi, những nô lệ khổ cực."

"Đứng dậy đi, những người cơ khổ trên thế gian."

"Nhiệt huyết trong ngươi đã sôi trào."

"Hãy đứng lên đấu tranh vì chân lí."

"Trên đời này chưa bao giờ có chúa cứu thế."

"Cũng chưa bao giờ có Ngọc Hoàng đại đế."

Không hiểu sao, sau khi nghe xong những lời này, Lý Thành và Khánh Lăng lại cảm thấy khóe mắt mình cay cay.

Diệp Vãn đứng trên đỉnh núi bảo vệ Lâm Tiểu Tiếu.

Lúc này, ánh mắt của hắn đang hướng về phía quân doanh, hơn một trăm con Quỳ Ngưu màu xanh lam đã vượt qua lớp tường bảo vệ.

Nhưng người dẫn Quỳ Ngưu xông vào đây đã chạy đi đâu mất.

Bây giờ là hơn 3 giờ sáng, thường thì giờ này sẽ có một nửa số binh sĩ của Jindai đang chìm trong giấc ngủ, dựa theo điều lệ quản lý quân sự, nếu trong khoảng thời gian nghỉ ngơi mà có báo động thì trong khoảng thời gian 5 phút, các binh sĩ sẽ phải chuẩn bị tất cả mọi thứ để tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng tốc độ của Quỳ Ngưu lại quá nhanh, nếu tính từ lúc nó xuất hiện đến khi nó xông vào doanh trại thì cũng chỉ hơn 1 phút mà thôi, hơn nữa, cũng chẳng ai ngờ được đêm nay bọn chúng sẽ xuất hiện ở đây.

Thật ra cũng không trách Jindai chủ quan, vì nếu Lâm Tiểu Tiếu không thi triển ác mộng khiến hơn 1 nửa số binh sĩ chìm vào giấc ngủ, nếu không có nhát đao bổ đôi bức tường phòng ngự quân doanh của Đại trưởng lão thì dù số lượng Quỳ Ngưu có tăng lên gấp đôi đi nữa, bọn chúng cũng không thể dễ dàng xông vào quân doanh như bây giờ.

Đây chính là kết quả của cả một quá trình phối hợp ăn ý giữa những siêu phàm giả với nhau.

Nhưng lúc này, Lâm Tiểu Tiếu vẫn chưa bỏ cuộc...

Lúc này hắn vẫn đang ngồi trên tuyết, hai hàng máu tươi trên mặt hắn đã chạy xuống đến cằm, biểu cảm trên mặt hắn cũng uể oải hơn trước rất nhiều.

Diệp Vãn bình tĩnh nói:

"Nếu ngươi tiếp tục làm như vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội tiến giai nữa đâu, cả đời ngươi sẽ mãi mãi dừng lại ở cấp B, chuyện này sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ngươi."

Nếu một giác tỉnh giả cấp B muốn cho hơn một vạn người chìm vào giấc ngủ thì hắn cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Hơn nữa lúc này Lâm Tiểu Tiếu đã rất mệt mỏi, nếu hắn còn tiếp tục chống đỡ thêm nữa thì có lẽ tất cả tiềm lực của hắn sẽ thiêu đốt hết trong tối nay.

Lâm Tiểu Tiếu nhắm mắt cười thảm nói:

"Ngươi không thấy ông chủ đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể khiến ta tấn thăng lên cấp A sao, mấy tháng nay, ông chủ đã tốn quá nhiều thời gian cho ta rồi, nếu số phận ta đã không trở thành cấp A được thì ta còn giữ lại nó làm gì nữa."

Ngay lúc này, một nhóm tinh nhuệ của Jindai đã hoàn tất công đoạn chuẩn bị, sở dĩ những người này được gọi là tinh nhuệ bởi vì tất cả họ đều là những chiến sĩ sĩ gien cấp cao, sau khi chuẩn bị xong, hơn 60 người đều lao thẳng về phía đàn Quỳ Ngưu phía xa.

Sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng.

Một người trong số đó hung dữ nói:

"Có vẻ những con Quỳ Ngưu này đều mất trí cả rồi, chúng ta nhất định phải dẫn chúng ta khỏi quân doanh để tranh thủ thêm thời gian cho đội tác chiến khởi động cỗ máy chiến tranh! Nhóm phụ trách hỏa pháo cũng cần thêm thời gian để khởi động thiết bị!"

Trong quân doanh có tổng cộng 240 cỗ máy chiến tranh được kết nối với nhau bằng một mạng lưới riêng biệt, ngoài lớp phòng ngự chắc chắn, mỗi cỗ máy chiến tranh đều được trang bị máy phát sóng hạ âm và rất nhiều vũ khí hạng nặng khác.