Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1425: Ác Mộng




Đại trưởng lão vừa bước đi vừa lẩm bẩm:

"Ta mẹ nó chỉ đến giúp đỡ thôi, không biết tên Lý Thúc Đồng đã trốn đi đâu, hại ta phải đi làm bao nhiêu việc! Thật bất công!"

"Sau này nếu có tên Kỵ Sĩ nào đến Hỏa Đường thì đừng mơ được động vào Thanh Khoa Tửu của chúng ta! Một giọt cũng không được!"

"Cũng đừng hòng nhìn thấy Thần Nữ của Hỏa Đường chúng ta!"

Đại trưởng lão vừa lẩm bẩm vừa lặng lẽ quan sát xung quanh.

Trong rừng cây phía xa là một đàn Quỳ Ngưu màu lam đang nằm trên đất nghỉ ngơi.

Nếu có ai đó xếp hạng những người hiểu biết về các vùng cấm kỵ nhất, nếu Hỏa Đường nói mình xếp thứ ba thì chắc chắn sẽ không có người nào dám nói mình xếp thứ hai, kể cả tổ chức tình báo Hồ thị cũng không được.

Còn người xếp thứ nhất đương nhiên là Lý Thúc Đồng...

Tuy không vui lắm nhưng Đại trưởng lão cũng không thể phủ nhận kết quả này.

Lúc này, Đại trưởng lão đang trốn sau một cái cây lặng lẽ đếm số lượng Quỳ Ngưu ở đây:

"Một con, hai con...140 con, không biết như vậy có đủ không."

Đúng lúc này, một con Quỳ Ngưu đột nhiên mở ra đôi mắt khổng lồ của nó nhìn về phía Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão bỗng thò tay vào cái túi hắn hay đeo bên hông rồi lấy ra một cái bình nho nhỏ, sau đó đổ chiếc bình chưa đầy nước tiểu của Thần Ngưu trong thời kỳ phát tình xuống đất.

Một lúc sau, bầu không khí xung quanh đàn Quỳ Ngưu lập tức thay đổi.

Bọn chúng bắt đầu thở hồng hộc nhìn Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão lập tức quay đầu chạy thật nhanh:

"Không biết kiếp trước lão tử đã làm chuyện xấu gì mà kiếp này Thần Minh lại bắt ta gặp phải đám Kỵ Sĩ này chứ!"

Đại trưởng lão càng chạy càng nhanh, thậm chí hắn còn không dám quay đầu nhìn lại một lần nào.

...

Cách bọn Khánh Trần 230 cây số về phía nam có một căn cứ quân sự vừa được sư đoàn này xây dựng để phục vụ cho nhu cầu tiếp tế lương thực và nhiên liệu cho các sư đoàn khác ở phía bắc.

Lúc này, trong căn cứ đèn đuốc sáng trưng, canh phòng nghiêm ngặt.

Hơn một trăm con chó săn robot đang đi theo những tuyến đường được thiết lập sẵn xung quanh căn cứ để gác đêm.

Đúng lúc này, một làn gió nhẹ xen lẫn chút mùi nước tiểu bỗng thổi qua cánh đồng tuyết.

Đám chó săn lập tức đứng lên cảnh giác ngửi ngửi không khí.

Nhưng sau khi phân tích, bọn chúng đều cho kết quả là mùi này không thuộc bất cứ loại mùi cần cảnh báo mà bọn chúng được lập trình sẵn từ trước, nên rất nhanh sau đó, đám chó săn lại quay lại trạng thái bình thường như cũ.

Trong nhà chỉ huy, những tham mưu đang bận rộn xử lí thông tin: Trên màn hình trong nhà chỉ huy là hình ảnh quay lại quá trình Thanh Sơn Chuẩn tấn công phi thuyền bay, bên cạnh là số liệu thống kê các thông số và độ nguy hiểm của Thanh Sơn Chuẩn, phía dưới cùng là kế hoạch để đối phó với nó.

Lên kế hoạch cho một cuộc chiến chưa bao giờ là đơn giản cả.

Họ vừa nhận được mệnh lệnh là bao vậy và tiêu diệt tất cả những vật còn sống trên cánh đồng tuyết, lúc đầu họ còn tưởng mệnh lệnh này nhằm vào những tù nhân vừa trốn ra khỏi căn cứ quân sự A02 nhưng có lẽ cấp trên vẫn giấu không cho họ biết tin tức gì đó.

Nếu không thì sao Thanh Sơn Chuẩn lại xuất hiện ở đây?!

Nhưng đúng lúc này, trên cánh đồng tuyết bỗng vang lên âm thanh gì đó giống như tiếng trống.

Trong nhà chỉ huy, có người nhíu mày hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra sao? Sao nơi này lại có tiếng trống!"

Có người đi ra xem xét tình hình, nhưng vì xung quanh doanh trại quá tối nên hắn cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

Nhưng một lúc sau, trong bống tối bỗng xuất hiện một lão già cầm một cái bình nhỏ lao nhanh về phía doanh trại!

Không những thế, phía sau hắn còn có 147 con Quỳ Ngưu đang chạy như điên về phía họ!

Tên sĩ quan gác đêm lập tức gào lên:

"Khai hỏa, đừng cho Quỳ Ngưu xông vào doanh trại!"

Tất cả những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngu ngốc, bởi vì họ đều là quân chính quy của Jindai!

Phần lớn vũ khí trong quân doanh vẫn luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nên nếu để họ khai hỏa tất cả số vũ khí đó, dù Bán Thần có đến đây thì cũng bị bắn thành cái sàng mà thôi!

Đại trưởng lão vừa thấy một đống họng pháo ở phía xa đồng loạt chỉ về phía mình thì vội vàng gào lên:

"Ra tay đi!"

Lúc này, trên một ngọn núi phía xa, Lâm Tiểu Tiếu đang nhắm mắt ngồi trên đất, Diệp Vãn lẳng lặng đứng bên cạnh hắn:

"Ông chủ nói, nếu không làm được thì không cần miễn cưỡng."

Lâm Tiểu Tiếu từ từ mớ mắt rồi cười nói:

"Ngươi biết không, trước đây ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm chuyện này, nhưng cứ nghĩ tới cảnh những ngưới đó nhốt Khánh Trần vào chuồng heo, ta lại cảm thấy vô cùng tức giận. Khi còn bé hắn đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, tại sao những người đó lại dám làm như vậy với hắn."

Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay lên vẽ hình một đôi mắt lên trán.

Lâm Tiểu Tiếu bình tĩnh nói:

"Ác mộng!"