Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1424: Tinh Hỏa Liệu Nguyên




159 cây số không phải một con số chẵn nghĩa là đó là một địa điểm nhất định, hơn nữa ý của ông chủ là chỉ cần đến được vị trí này, họ sẽ không cần lo bị Jindai truy sát nữa, không cần lo không về được nhà nữa vậy.

Khánh Lăng hỏi:

"Ông chủ, nơi đó có cái gì?"

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Bây giờ ta không thể nói trước được, cứ đến đó rồi các ngươi sẽ biết."

Lão Lý cười nói:

"Ngươi tắc mắc làm gì, chỉ cần nghe lệnh của ông chủ là được."

Khánh Lăng:

"Ngươi thật biết nịnh nọt."

Lão Lý tức giận nói:

"Hay bây giờ hai chúng ta đánh một trận? Lúc còn ở căn cứ quân sự A02, ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi!"

"Lại đây!"

Khánh Lăng nói.

"Ta sợ ngươi sao? Đến thì đến!"

"Ha ha, ngươi lại đây!"

Khánh Trần dở khóc dở cười, rõ ràng lão Lý và Khánh Lăng đều đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn chấp nhặt với nhau như vậy.

Kết quả là sau khi cãi nhau nửa ngày, chẳng ai chủ động chui ra khỏi hố tuyết của mình cả, dù sao thì lúc trước họ đều phải tốn rất nhiều công sức mới vùi mình xuống được, bây giờ mà chui lên thì chẳng phải chút nữa lại phải mất công chui xuống sao.

Nên chẳng cả 2 chỉ ngồi dưới hố cãi nhau.

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Hai ngươi đừng ồn ào nữa, nếu cảm thấy quá nhàm chán thì để ta sai Jindai Unchoku và Takahashi Izumiike biểu diễn gì đó cho các ngươi xem, thế nào, có muốn xem không? Lão Lý, hay để ta sai Jindai Unchoku thay Khánh Lăng dập đầu ba cái với ngươi. Còn về phía Khánh Lăng, ta sẽ sai Takahashi Izumiike thay ngươi dập đầu ba cái với lão Lý. Như vậy là xong, sau đó chúng ta đi ngủ."

Lão Lý: "..."

Khánh Lăng: "..."

Sao tự nhiên họ lại cảm thấy mạch suy nghĩ của ông chủ mới không giống người bình thường cho lắm nhỉ? !

Cách đó không xa, sau khi nghe thấy những gì Khánh Trần vừa nói, cả Jindai Unchoku và Takahashi Izumiike đều run rẩy cả người, trước đây họ đều không ngờ sẽ có một ngày, những sĩ quan cao cấp của Jindai như họ sẽ phải làm những việc này?

Còn về phía nhưng binh sĩ trong các đống tuyết xung quanh đây, sau khi nghe thấy câu nói vừa rồi của Khánh Trần, rõ ràng thời tiết đang rất lạnh, nhưng không hiểu sao, họ đều cảm thấy rất thoải mái.

Lúc còn ở căn cứ quân sự A02, mỗi lần thả rắm họ cũng phải thật cẩn thận, huống chi là nói chuyện.

Nhưng bây giờ, dù mỗi người đều ở trong 1 đống tuyết khác nhau nhưng họ vẫn có thể trò chuyện vui vẻ

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của tự do.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên nín thở:

"Im lặng."

Tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Vài phút sau, Khánh Trần lại nói:

"Trên trời có tiếng động cơ, cõ lẽ vừa rồi có phi cơ trinh sát bay qua."

Lão Lý và Khánh Lăng lại ngơ ngác, một phi cơ trinh sát thường sẽ bay ở độ cao 3000 mét so với mặt đất, sao đối phương có thể nghe thấy âm thanh của nó được? Hắn đang bật hack sao!

Chỉ là, họ đều tình nguyện tin vào phán đoán của Khánh Trần.

Khánh Lăng do dự một một lúc rồi mới dám hỏi:

"Trưởng quan, nếu chúng ta tiếp tục đi về phía này thì chẳng phải sẽ gặp hai sư đoàn đó sao? Ta nhớ hình như ở phía nam có một vùng cấm kỵ, có phải mục tiêu của ngài chính là vùng cấm kỵ đó không? Chẳng lẽ ngài định dùng cách này để tránh hai sư đoàn đó."

Lúc này, Khánh Trần lại nói một câu khiến tất cả đều phải khiếp sợ:

"Không cần tránh."

"A?"

Lão Lý kinh ngạc đến mức suýt thì nhảy ra khỏi hố tuyết:

"Ông chủ, chúng ta sẽ cùng chết với họ sao?"

"Không.”

Khánh Trần chợt nhớ lại những gì hắn đã từng nói với Maki – chan trươc đây, hắn cười nói:

"Ta cũng có sư phụ."

"A?"

Cả lão Lý và Khánh Lăng đều không hiểu nổi ông chủ đang nói cái gì nữa.

Lý Thúc Đồng từng nói với Khánh Trần, hắn sẽ phải đi qua con đường dài nhất trong tất cả các con đường.

Nhưng lúc đó sư phụ của hắn không hề nói, hắn nhất định phải đi một mình trên con đường này.

Khánh Trần đột nhiên hỏi:

"Sau khi thoát khỏi đây, các ngươi có muốn theo ta làm một việc không?"

Lão Lý và Khánh Lăng đều không lên tiếng, họ đều không biết ông chủ nói như vậy là có ý gì.

Rõ ràng bây giờ họ còn chưa trốn thoát mà, sao đã nói đến chuyện sau đó như thế nào rồi...

Khánh Lăng hỏi:

"Ông chủ, ngươi muốn làm chuyện gì?"

Khánh Trần cười nói:

"Tinh hỏa liệu nguyên."

Một tia lửa đốt cháy cả thảo nguyên

...

Dưới bóng đêm, trong vùng cấm kỵ số 138 cách quân doanh 60 cây số, có một người đang vừa bước đi vừa bôi phấn hoa của Phong Tuyển Hoa lên khắp cơ thể.

Phấn hoa của Phong Tuyển Hoa là một trong những phương thuốc bí truyền của Hỏa Đường, có rất ít người trong liên bang biết nếu ngươi bôi loại thuốc này trước khi bước vào vùng cấm kỵ, chỉ cần ngươi không phạm phải quy tắc, thì ngươi sẽ không bị dã thú, côn trùng hay thực vật tấn công.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠