Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1423: Ta Rất Nhớ Ngươi, Ông Chủ




Một tiếng ầm vang lên, phi thuyền bay cấp Ất bị viên đạn làm nổ tung, những mảnh vụn bị sức ép của vụ nổ làm bắn tung tóe ra khắp nơi.

Thanh Sơn Chuẩn lại tiếp tục lặp lại chiêu cũ để phá hủy nốt quả tên lửa còn lại.

Đối với nó, những phi thuyền bay cấp Ất chỉ như những món đồ chơi vô dụng, muốn làm gì thì làm.

Sau khi làm xong, nó lại bay lại bên cạnh hai đưa bé rồi phe phẩy đập nhẹ cánh lên đầu hai con Tiểu Thanh Sơn Chuẩn như thể đang nói hai đưa con của mình không đủ thông minh vậy...

Nhưng sau đó con Thanh Sơn Chuẩn lớn hơn lại không tiếp tục đi phá hủy chiếc phi thuyền bay cấp Giáp, mà cứ để mặc cho đối phương bay về phía xa.

Như thể nó cũng cảm nhận được phi thuyền bay cấp Giáp không dễ trêu trọc như những chiếc phi thuyền bay cấp Át vừa rồi nên không tiếp tục đuổi theo nữa.

Thật ra vì trên những phi thuyền bay này đều không trang bị vũ khí không đối không nên trông họ mới yếu ớt như vậy, có lẽ trước khi đến đây, quân đội của Jindai cũng không ngờ có một ngày họ sẽ phải đối phó với quái vật như vậy ngay trong trung tâm địa bàn của mình.

Khánh Trần vừa nhìn phi thuyền bay cấp Giáp phía xa vừa nói:

"Xem ra chiếc phi thuyền bay này sẽ báo tất cả tin tức ở đây cho hai sư đoàn đó, nên chắc chắn họ sẽ đẩy nhanh tốc độ đến đây hơn nữa. Đi thôi, tiếp tục đi về phía nam."

Lý Thành muốn nói lại thôi, thật ra lúc này trong thâm tâm hắn đang nghĩ, nếu ngài đã biết chúng ta chắc chắn sẽ gặp họ ở phía nam thì sao vẫn lựa chọn tiếp tục đi về phía nam?

Hơn nữa, ba con Thanh Sơn Chuẩn cũng bay đi rồi...Không đúng, dù Thanh Sơn Chuẩn vẫn đi theo họ thì họ cũng không thể chiến thắng cả một sư đoàn được trang vị vũ khí đầy đủ được, huống chi thứ đang chờ đợi họ phía trước còn là 2 sư đoàn.

Cho nên, những gì Khánh Trần vừa nói qua tai Lý Thành và Khánh Lăng sẽ biến thành "Đi thôi, ở phía trước có mội tổ ong vò vẽ, chúng ta cùng đi chọc nó thì chuyện này mới kịch tính chứ!"

Dù cả Lý Thành và Khánh Lăng đều nghĩ như vậy, những họ vẫn tiếp tục đi theo Khánh Trần về phía nam.

Lần này, không ai thắc mắc gì nữa.

Ở phía nam có 2 sư đoàn thì sao? Sư đoàn thì có gì lợi hại chứ!

Lúc này cả Khánh Lăng và Lý Thành đều cảm thấy mình điên rồi, vậy mà họ cũng đi theo ông chủ mới về phía nam thật!

Một lúc sau, thân hình khổng lồ như máy bay Boeing của Thanh Sơn Chuẩn cứ thế lướt qua đỉnh đầu của tất cả những người ở đây.

Nó kêu to một tiếng, sau đó bay thẳng về phía nam.

“Nhóc con, ngươi nợ ta một ân tình. Ta về vùng cấm kỵ đây, dạo này Đinh Đông vì ngươi mà khiến cả vùng cấm kỵ gà chó không yên, khi nào người thoát khỏi đây thì nhất định phải đến đó bảo hắn dừng tay lại!”

Nói đến đây, con Thanh Sơn Chuẩn lớn hơn và hai con Tiểu Thanh Sơn Chuẩn lại bay lên cao rồi biến mất sau tầng mây lần nữa.

Khánh Trần dở khóc dở cười, Đinh Đông đã làm gì mà ngay cả Thanh Sơn Chuẩn cũng phải đứng ngồi không yên như vậy? Không phải Đinh Đông định trộm trứng của Thanh Sơn Chuẩn để chiêu đãi mình đấy chứ...

Lúc này, Khánh Lăng hỏi:

"Ông chủ, có phải ngươi hiểu những gì Thanh Sơn Chuẩn vừa nói không?"

"Ừ.”

Khánh Trần gật đầu:

"Nó nói: Ông chủ, ta đến cứu ngươi, dạo này ngươi có khỏe không, ta rất nhớ ngươi."

Thái độ của hơn một nghìn tên tù nhân ở đây lập tức thay đổi, không ngờ thiếu niên này lại có thể trở thành ông chủ của Thanh Sơn Chuẩn?!

Như vậy còn có thể là người bình thường được sao?!

...

Ban đêm, Khánh Trần dẫn mọi người đến một nơi ít gió để nghỉ ngơi.

Hắn bảo mọi người đào một cái hố to, sau đó nhảy xuống rồi lấp hố lại, bên trên chỉ để lại một lỗ nhỏ thông khí bên trên mà thôi, làm như vậy mọi người sẽ tránh được gió rét.

Rất nhiều người đều nghĩ, làm như vậy không phải sẽ càng lạnh hơn sao? Nhưng thật ra làm như vậy không những không lạnh hơn mà còn giúp cơ thể giữ nhiệt lâu hơn.

Hơn nữa, làm như vậy còn qua mắt được dụng cụ trinh sát cảm ứng nhiệt bay trên trời.

Khánh Trần lặng lẽ nằm xuống một đống tuyết, hắn bỗng nói với Lý Thành:

"Lão Lý..."

"Ông chủ, ngài đừng gọi ta là lão Lý, cứ gọi ta là Lý Thành là được.”

Lão Lý nằm trong đống tuyết bên trái Khánh Trần cười nói:

"Ngài muốn sai bảo gì sao."

Khánh Trần nói:

"Trong vòng 3 ngày tiếp theo, chúng ta nhất định phải vượt qua 159 cây số thì mới có thể đến điểm hẹn được. Nên chúng ta không thể tiếp tục chậm trễ nữa, hai người các ngươi nhất định phải phối hợp thật tốt, ngày mai các ngươi lấy mấy nhánh cây làm cáng, sau đó bảo mọi người khiêng những người tụt lại phía sau theo."

Sau khi nghe xong, Lão Lý và Khánh Lăng bỗng nhận ra, không phải ông chủ của họ đang đi bừa mà thật ra hắn có một kế hoạch rất cụ thể...