Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1418: Đã Chờ Quá Lâu Rồi




Nhưng dù sao thì hắn cũng không cảm thấy mất mặt.

Khánh Lăng gào lên:

"Ta không cần công lao, xông lên!"

Nhưng đúng lúc này, Khánh Lăng bỗng nhận ra, ở hướng 3 giờ cũng có người đang hô lên như hắn!

"Giết!"

Tiếng gào thét càng ngày càng gần!

Khánh Lăng quay đầu nhìn lại thì bỗng nhận ra khuôn mặt quen thuộc của lão Lý trong bộ quần áo mùa đông của Jindai đang ôm một cây súng tự động lao về phía quân đội của Jindai.

Hơn tám trăm người của Lý thị đều đang chạy ngay phía sau hắn, lão Lý vừa thấy hắn thì gào lên:

"Khánh Lăng, lão tử tới cứu ngươi!"

Hơn 800 người tạo thành một con sóng lao về phía trước, giống như ánh nắng ban mai chiếu xuống mảnh đất lạnh giá này.

Ánh sáng của sự hi vọng!

Đám binh sĩ đang định giết bọn Khánh Lăng thì bỗng bất ngờ nhận ra có một nhóm người khác đang lao về phía mình, hơn nữa đám người này còn được trang bị vũ khí.

Vừa nhìn thấy đống quần áo trên người lão Lý, họ đã biết nhóm binh sĩ còn lại chắc chắn đã gặp chuyện gì đó, bởi vì đám người này đều đang mặc quân trang của Jindai!

Lão Lý vừa nhắm bắn vừa dạn dò những người bên cạnh:

"Không được lãng phí đạn dược, đợi đến khi nào chạy vào tầm bắn thì mới được nổ súng!"

Không hiểu sao, lúc này hắn bỗng cảm thấy mình như trẻ ra hơn 20 tuổi, sau hơn 19 năm chìm trong giá rét, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận được mùa hè!

Một mùa hè nóng rực!

Nhưng đúng lúc này, bóng dáng Khánh Trần, Jindai Unchoku và Takahashi Izumiike cầm súng tự động bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Cả 3 đều vừa nhắm bắn, vừa tiến về phía trước.

Khoảng cách thuận lợi nhất để bắn trúng mục tiêu của súng tự động là 250 mét, nếu vượt quá khoảng cách này thì rất khó có thể bắn trúng được mục tiêu, đến lúc đó mọi chuyện chỉ có thể nhờ vào may mắn mà thôi.

Nhưng ngay khi còn cách mục tiêu 600 mét, Khánh Trần đã điều khiển Jindai Unchoku và Takahashi Izumiike liên tục nổ súng.

Lão Lý bỗng nhận ra một vấn đề, đó là cứ mỗi lần 3 người bóp cò thì phía đối diện sẽ có binh sĩ ngã xuống.

Bách phát bách trúng như thể cả 3 người cùng có cảm giác súng tuyệt đối vậy!

Không chỉ có mỗi binh sĩ ngã xuống, mà ngay cả những máy bay không người lái trên bầu trời cũng chịu chung số phận.

Khánh Trần không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người ở đây, vì lúc này đầu óc của hắn đang cấp tốc vận chuyển, tính toán.

Tốc độ gió, độ ẩm, khoảng cách, tất cả những thông tin này đều được đưa lên não bộ, sau đó biến thành đáp án.

Mỗi đáp án được đưa ra đồng nghĩa với một mạng người biến mất.

Hắn đang tính toán cả 3 đường đạn cùng lúc!

Đây cũng là lí do vì sao sau khi trở về, hắn vẫn luôn không ngừng tập xoay rubik, vì khi số lượng người mà Con Rối Giật Dây có thể khống chế tăng thêm, hắn sẽ phải điều khiển nhiều hơn!

Khánh Trần không bao giờ làm chuyện vô ích, vì những chuyện hắn đã làm đều có kết quả cả.

Lần trước hắn đã quyết tâm, không cần biết số lượng người bị khống chế là bao nhiêu, hắn đều sẽ khiến tất cả có cảm giác súng tuyệt đối!

Hắn đã đợi cuộc chiến này quá lâu rồi.

Lý Thành, Khánh Lăng đã đợi quá lâu.

Khánh Mục cũng chờ quá lâu rồi.

Lúc này, sau khi phát hiện những chuyện vừa xảy ra quá bất thường, các binh sĩ của Jindai đều không còn hứng thú đi săn nữa nên đã nhấn nút cho nổ bom mini.

Nhưng sau khi thao tác xong, họ mới phát hiện trên màn hình máy tính bảng không những không báo cáo thành công mà chỉ hiện lên một dòng chữ màu trắng: Bạch Trú đại phú ông gửi lời chào đến các vị.

Không phải lúc này Nhất mới hành động, mà vừa rồi trong khi Khánh Trần đang chiến đấu với nhóm binh sĩ trước, họ đã gửi rất nhiều lời cầu viện nhưng những tin nhắn đó đều không được gửi đi.

Nhất đã hứa với Nhâm Tiểu Túc rằng nhất định sẽ không giết người, nhưng những gì nó đang làm bây giờ đâu phải giết người...

Không sai, rõ ràng không phải giết người mà.

Thật ra vì trước đây nàng rất hâm mộ dáng vẻ mỗi lần Khánh Trần nói "Bạch Trú gửi lời chào đến các vị" nên bây giờ nàng mới bắt chước làm như vậy!

Thật vui!

"Ở hướng 3 giờ có quân địch đang tháo chạy!"

"Quân địch ở hướng 5 giờ vẫn chưa tán loán!"

"Hỏa lực yểm trợ.”

Lão Lý quát:

"Đội 1, phối hợp tạo đội hình tấn công với ta! Đội 2, cho các ngươi 10 phút để luồn ra phía sau họ, đây là cơ hội duy nhất cho các ngươi!"

Lão Lý ỷ vào thể lực của chiến sĩ gien nên dẫn đầu mọi người, nhưng hắn không nóng lòng hạ lệnh tấn công mà chỉ bảo mọi người phá vỡ đội hình của đối phương.

Vì những tù nhân như họ đều không có thiết bị truyền tin hiện đại, nên tất cả những mệnh lệnh này đều phải đưa ra bằng cách hét lớn.

Lúc này lão Lý đang cảm thấy rất hưng phấn nên hắn không hề nhận ra rằng cổ họng của mình đã đau rát rồi.

Mãi đến khi đội 2 đã chạy ra phía sau quân địch, lão Lý mới quát:

"Lập tức khai hỏa!"

Nhưng ngay khi thu hút được sự chú ý của quân địch về phía mình, lão Lý lại dẫn đội 1 lùi ra khỏi phạm vi tấn công của đối phương.