Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1417: Tấn Công




Trước đây Khánh Trần không biết, vì sao gia chủ của Khánh thị và thủ lĩnh ảnh tử lại muốn hắn giành được lòng tin của những người trong tổ chức tình báo và nhóm quân đội chính thống của Khánh thị.

Vì nơi nào có đội ngũ này, nơi đó sẽ có Khánh thị.

Ngoại trừ lòng người, tất cả những thứ khác đều có thể gây dựng lại được, mà từ trước đến giờ Khánh thị cũng chưa bao giờ thiếu những người có khả năng đập đi xây lại.

Lúc này, Khánh Lăng lại nói:

"Không ngờ tên Lý Thành đó lại chạy nhanh như vậy, lúc trước ta còn định kéo đám người Lý thị đó chết cùng một chỗ, nhưng không ngờ lại không kịp."

Hắn bỗng dừng lại, sau đó giơ tay phải lên cao:

"Chính là chỗ này, bày trận!"

Vì địa hình ở đây rất chật hẹp nên chắc chắn uy lực mà số vũ khí tự động của quân đội Jindai có thể phát huy sẽ bị hạn chế đến mức nhỏ nhất.

Nhưng cái gọi là uy lực nhỏ nhất đó cũng đủ để Jindai giết hết tất cả họ ở chỗ này.

Khánh Lăng tiếp tục phân công:

"Những người già yếu tàn tật tự giác bước ra khỏi hàng, các ngươi sẽ giả vờ đứng chặn trên miệng núi để thu hút hỏa lực của bọn chúng, có vấn đề gì không?"

Trong số 927 người thì có 421 người tự giác bước lại gần Khánh Lăng, vì họ là những người lớn tuổi nhất ở đây, lại công thêm đầu gối đã bị tổn thương do giá rét nên không thể chiến đấu được nữa.

"Không vấn đề gì!"

Họ đồng thanh trả lời.

Khánh Lăng lại nói với những người khác:

"27 tên chiến sĩ gien còn lại đi theo ta, chúng ta sẽ đi mai phục ở cánh bên. Khi nào họ đến miệng núi thì chúng ta sẽ vòng ra sau lưng họ, đến lúc đó các ngươi giết được bao nhiêu người thì cứ giết, chỉ cần nhớ đừng để các huynh đệ trên miệng núi chết vô ích là được! Nhớ chưa?"

"Tuân lệnh!"

Đây là một kế hoạch vô cùng đơn giản, đó là dùng tính mạng của 1 nửa số người để đổi lấy một cơ hội phản kích.

Nếu không thì một nhóm người tay không tắc sắc như họ sao có thể vượt qua được hỏa lực của đối phương.

Mặc dù biết như vậy nhưng cả người ở lại chịu chết, hay những người được chọn đi tấn công đều không nói gì, bởi vì họ đều biết rõ, Khánh Lăng làm như vậy không phải để bảo vệ ai hay bỏ rơi ai.

Mà vì tất cả đều sẽ chết.

Khánh Lăng cầm lên một tảng đá rồi tự giễu nói:

"Đây là loại vũ khí thô sơ nhất mà lão tử từng dùng."

Có người hỏi:

"Trưởng quan, đám Jindai đều được trang bị súng ống đầy đủ, hơn nữa mỗi tên còn được tiêm một hai liều thuốc biến đổi gien, dù mấy trăm người chúng ta có lao ra thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giết được 5 6 tên mà thôi, cái giá chúng ta phải trả quá lớn."

Khánh Lăng nhìn hắn một cái:

"Vậy thì chẳng lẽ chúng ta không đánh? Nếu có người đến cứu Khánh Trần thì chắc chắn họ sẽ phải vượt qua đám binh sĩ này, đến lúc đó nếu chúng ta giết được 5 6 tên thì chẳng phải số lượng kẻ địch của họ sẽ bớt đi 5 6 người sao?"

Rất nhanh sau đó, hơn 400 người ở lại miệng núi đã dựng được một bức tường đơn sơ, tiếp tục nhặt hơn một nghìn tẳng đá xung quanh làm vũ khí.

Cả đám người không những không sợ hãi mà còn hi hi ha ha cười nhạo lẫn nhau, nói với nhau bây giờ đã là thời đại gì rồi mà còn dùng cục đá làm vũ khí.

Lúc này, quân đội của Jindai đã bắt đầu tiếp cận vị trí của họ, ngay khi bắt đầu đi săn, hơn 1600 binh sĩ của Jindai đã chia làm hai ngả.

Một nhóm đi về phía người của Lý thị, một nhóm truy đuổi người của Khánh thị.

Khánh Lăng lặng lẽ trốn phía sau một đống tuyết, hắn chỉ lộ mỗi đôi mắt lên để quan sát đối phương.

Nhưng những gì hiện ra trước mặt lại khiến hắn ngây người, bởi vì trong đám binh sĩ của Jindai có một người đang cầm một chiếc máy tính bảng màu đen.

Khánh Lăng biết đây chính là màn hình hiển thị của hệ thống định vị.

Trên màn hình của chiếc máy tỉnh bảng kia sẽ hiển thị vị trí của tất cả các thiết bị định vị trên cổ họ.

Trước đây, thiết bị này thường chỉ được sử dụng khi săn thú mùa đông kết thúc, các binh sĩ của Jindai sẽ dựa vào thiết bị định vị trên cổ họ để bắt tất cả những tù phạm còn sống đang lẩn trốn trên cánh đồng tuyết lại.

Những lần săn thú mùa đông trước đây đều không được phép sử dụng đến thiết bị này, bởi vì làm như vậy sẽ giảm độ khó cho buổi lễ tốt nghiệp này.

Khánh Lăng nhẹ nhàng nói:

"Ta hiểu rồi, lần này không phải Jindai muốn săn thú mùa đông, thật ra họ chỉ muốn mượn cớ này để giết tất cả chúng ta mà thôi...Xong rồi, chắc chắn họ đã biết chúng ta đang mai phục ở đây."

"Làm sao bây giờ?"

Khánh Lăng im lặng một lúc rồi lại cười khổ nói:

"Còn có thể làm gì nữa?"

Nói đến đây, hắn lập tức đứng lên gào to:

"Tấn công!"

Sau đó hắn lập tức cầm tảng đá xông ra, mấy trăm người thấy hắn xông lên thì cũng nhao nhao chạy theo.

Thật ra lúc này Khánh Lăng chẳng cảm thấy trận chiến này có chút oanh liệt nào, bởi vì trên tay tất cả những người ở đây chẳng có chút vũ khí nào ra hồn cả, thật quá khó coi.