Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1419: Chỉ Cần 10 Phút Là Xong




Chỉ có những lão binh từng tham gia vô số trận chiến mới có thể cảm nhận được khoảng cách này, cũng như những võ sĩ lão luyện đã thi đấu vô số trận trên võ đài vậy.

Ngay khi hắn vừa lùi lại, đội 2 lập tức khai hỏa tấn công khiến quân địch không kịp phòng thủ.

Lão Lý cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục gào lên:

"Đội 1, cùng ta tiến về hướng 2 giờ, chuẩn bị tạo thế công hình kìm."

Con đường di chuyển của 2 đội tạo thành thành một chiếc kìm vô hình kẹp lên cổ họng đám binh sĩ của Jindai...

Những người bị giam ở đây đều là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của quân đội liên bang.

Trước đây họ đã từng vượt qua vô số trận chiến mới được tuyển vào tổ chức tình báo.

Trong 19 năm qua, lão Lý chưa một lần được tham gia chiến đâu, nhưng trong mỗi đêm lạnh giá, hắn đều nằm trên giường nhớ lại tất cả những gì hắn đã từng được học trước đây.

Mười chín năm, hơn sáu nghìn đêm, hắn đã tham gia hơn 6000 trận chiến.

Sự xuất hiện của Khánh Trần hôm nay đã đánh thức linh hồn đang ngủ say trong hắn.

Lý Thành chỉ cảm thấy, hắn của 19 năm qua đã chết rồi, hôm nay hắn mới được sống lại như trước đây.

Lúc này, Khánh Trần đang đứng ở một vị trí khác trên chiến trường, không hiểu sao, Khánh Lăng bỗng cảm thấy, đối phương mới giống một cỗ máy chiến tranh lạnh băng không có tình cảm.

Thật ra lúc này, Khánh Trần đang cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Sau khi giết 3 người được trời chọn ở thế giới ngoài, những binh sĩ này còn chẳng thế khơi gợi nổi chút ý chí chiến đấu của hắn, việc hắn đang làm chẳng qua là diệt cỏ tận gốc mà thôi.

Vì các binh sĩ của Jindai nghĩ họ chỉ đến đây để săn những "Người tay không tấc sắt", nên họ chỉ mang theo những vũ khí đơn giản như súng tự động và máy bay không người lái, lúc đó làm gì có ai ngờ họ sẽ gặp phải quái vật như thế này chứ!

Họ chỉ nghĩ người trong chuồng heo là một tên vô dụng chứ làm sao có thể ngờ được, nếu không phải vì hắn muốn đưa tất cả mọi người cùng rời khỏi đây thì có lẽ việc hắn làm đầu tiên sau khi quay về chính là đại khai sát giới rồi.

Lý Thành còn phải khống chế khoảng cách nhắm bắn, nhưng đối với Khánh Trần mà nói, khoảng cách nhắm bắn không phải là vấn đề đáng quan tâm, tầm bắn của đám binh sĩ Jindai là 250 mét, nhưng tầm bắn của hắn lại là 600 mét, rõ ràng đây không phải trận chiến giữa những người cùng một đẳng cấp.

Rõ ràng là bắt nạt người khác mà.

Trên đường đi, Khánh Lăng nhặt lên một khẩu súng cạnh thi thể một tên binh sĩ, hắn muốn cùng giết địch với Khánh Trần.

Nhưng vì khoảng cách giữa hắn và kẻ địch quá xa có bắn cũng chưa chắc đã trúng, có vài lần vừa nhìn thấy một tên binh sĩ Jindai, Khánh Lăng đang chuẩn bị nhắm bắn thì...

Hắn còn chưa nhắm bắn xong thì tên binh sĩ đó đã ngã xuống rồi.

Cả đám họ còn không giết địch nhanh bằng Khánh Trần!

Thế là, cả bọn Khánh Lăng cứ thế chạy theo Khánh Trần, như một đám tiểu đệ chỉ biết tung hô, mà chẳng biết làm gì khác vậy.

Càng như vậy, Khánh Lăng lại càng kích động, lại càng hả giận.

Cũng đúng thôi, chắc chắn vị thanh tra này phải lợi hại như Khánh Mục năm đó, lợi hại đến mức khiến Jindai cảm thấy bị uy hiếp nên mới tìm cách bắt hắn đến đây!

Nghĩ đi nghĩ lại, Khánh Lăng bỗng nghĩ đến một vấn đề, hắn đã không trở về lâu lắm rồi, không biết những nhân viên tình báo của Khánh thị bây giờ có kính trọng thanh tra Khánh Trần như Khánh Mục năm đó không?

Lúc này, Khánh Trần bỗng dừng lại, sau đó bình tĩnh nói với hắn:

"Đi lột quần áo trên người đám binh sĩ này mặc lên người đi, sau đó đi lấy hết lương thực và trang bị trên người họ xuống."

Khánh Lăng vội vàng nói:

"Tuân lệnh, chúng ta chỉ cần 10 phút là xong!"

Vốn dĩ Khánh Trần định dùng Con Rối Giật Dây, bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy rất nhanh gọn, nhưng sau đó hắn mới phát hiện, nếu hắn làm như vậy thì quần áo trên người mấy tên binh sĩ của Jindai sẽ nát hết, đến lúc đó nếu cho mọi người mặc nó vào thì sẽ trông quái dị như bọn lão Lý bây giờ vậy.

Cho nên Khánh Trần mới đổi sang dùng súng...

Nhưng khi Khánh Lăng và những nhân viên tình báo khác của Khánh thị lột quân trang trên người binh sĩ của Jindai đều phải hít một ngụm khí lạnh.

Họ ngơ ngác quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt của mỗi người ở đây đều lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Bởi vì trên thi thể của mỗi tên binh sĩ chỉ có suy nhất một vết đạn trên mi tâm hoặc sau gáy.

Sau khi bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách 600 mét, động năng của viên đạn đã tiêu hao rất nhiều nên nó chỉ găm vào đầu của đối phương mà thôi, bên ngoài vết thương hầu như không có máu chảy ra.

Nên không thể làm bẩn quân trang được!

Khánh Lăng không hiểu, một người bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách 600 mét thì cũng có thể chấp nhận được.

Vậy mà thiếu niên này lại có thể vừa khống chế hai con rối, vừa bắn trúng tất cả các mục tiêu.

Vốn dĩ hắn nghĩ như vậy là kết thúc rồi, nhưng không, thiếu niên đó còn có thể nhắm trúng vào đầu quân địch để giữ lại bộ quân trang sạch sẽ cho họ!

Thật kinh khủng!