Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1416: Nguyện Tiếp Tục Chiến Đấu




Đây đâu phải dáng vẻ của người sống? Rõ ràng là người chết sống lại mà!

Khánh Trần hỏi lại:

"Còn có thể động đậy không?"

"Có thể có thể có thể!"

Lão Lý nói.

"Đúng rồi, người này tên là gì.”

Khánh Trần chỉ vào tên binh sĩ kia, lúc này đối phương đã rơi vào hôn mê.

Lão Lý vội vàng nói:

"Hắn tên là Takahashi Izumiike, là một trong những sĩ quan cao cấp trong căn cứ quân sự A02, ta đoán hắn là cấp C."

"Ừ.”

Khánh Trần gật đầu, hắn không quan tâm thân phận của đối phương là gì, sở dĩ hắn chọn đối phương làm con rối là vì tốc độ của hắn là nhanh nhất trong số những binh sĩ ở đây.

Bây giờ Con Rối Giật Dây đã có thể khống chế hai người.

Đúng lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy Takahashi Izumiike bỗng đờ đẫn đứng lên như một con rối.

Đến tận bây giờ, tất cả mọi người mới hiểu vì sao Jindai Unchoku lại khác thường như vậy.

Không ngờ thanh tra Khánh Trần lại có năng lực khống chế cả cấp B!

Lúc này, Khánh Trần không muốn bảo tồn thực lực nữa, vì nếu hắn muốn đưa tất cả những người này rời khỏi đây thì nhất định phải toàn tâm toàn lực ứng phó mới có thể thành công được.

Khánh Trần nói với lão Lý:

"Cởi quân trang trên người binh sĩ mặc lên người, sau đó cầm theo những vũ khí có thể sử dụng được đi theo ta...Ta sẽ mang các ngươi rời khỏi đây."

Lão Lý yếu ớt hỏi:

"Ta muốn hỏi một vấn đề, ngài thật sự là chủ nhân của biệt viện Thu Diệp sao?"

Khánh Trần nhìn hắn:

"Đúng thế."

Đám tù nhân đều quay sang nhìn nhau, không hiểu sao lúc này, họ bỗng cảm thấy rất súc động.

Nhưng đúng lúc này, Lý Thành bỗng nói:

"Vậy ngài đi đi, mang theo chúng ta thì không thể đi xa được đâu."

Câu nói của hắn khiến khuôn mặt của những tù nhân ở đây đều trầm xuống, họ biết vì sao Lý Thành lại nói như vậy.

Lý Thành nói tiếp:

"Trên cổ của tất cả chúng ta đều có gắn chip định vị và bom mini, Jindai có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào."

Nhưng có vẻ Khánh Trần không bất ngờ lắm, hắn bình tĩnh nói:

"Ta đã phá hủy hệ thống điều hành trong căn cứ quân sự A02 rồi, nên bọn chúng sẽ không thể cho nổ bom trên cổ các ngươi đâu. Hơn nữa, bây giờ không phải ta đang thương lượng với các ngươi, với tư cách là cố vấn của Xu Mật xử, đổng sự của Lý thị, ta ra lệnh cho các ngươi tiếp tục chiến đấu cùng ta."

Đổng sự là thân phận đủ để ngồi lên chiếc bàn quyền lực của Lý thị mà là Lý Tu Duệ đã cho Khánh Trần trước đây.

Còn về thân phận cố vấn của Xu Mật xử, là do sau khi Khánh Trần đến thành phố số 10, vì tiện để Khánh Trần ra lệnh cho những nhân viên tình báo của Lý thị trong PCA, nên gia chủ của Lý thị hiện giờ là Lý Vân Thọ đã trao cho hắn thân phận này.

Hắn vừa dứt lời, lão Lý bỗng đứng thẳng người dậy:

"Tổng tham mưu trưởng quân đoàn 1, thượng úy Lý Thành, nguyện tiếp tục chiến đấu!"

...

Nếu nói đoàn người của Lý thị giống như một đàn sói, thì đoàn người của Khánh thị còn kinh khủng hơn nhiều.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, hơn 20 chiến sĩ gien vẫn luôn dẫn đầu đội ngũ.

Vốn dĩ lúc trước tất cả cấp dưới của Khánh Mục ở phương bắc đều bị Jindai tìm ra, nên cấp bậc của những người bị mang đến đây đều rất cao...

Đáng lẽ lúc đầu có hơn 300 người bị bắt đến đây, nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn 20 người này.

Người dẫn đầu tất cả mọi người vẫn luôn là Khánh Lăng, bóng dáng kiên quyết của hắn như mũi nhọn cứng rắn của tàu phá băng đang lao về phía trước.

Khánh Lăng vừa lội tuyết, vừa nói:

"Theo ta thấy, sở dĩ thanh tra Khánh Trần hành động như vậy là vì hắn biết sẽ có người đến cứu hắn. Nhưng các ngươi cũng biết, sẽ chẳng có ai có đủ khả năng dẫn hơn 900 người chúng ta ra khỏi đây, dù Khánh thị có phát động chiến tranh với Jindai đi chăng nữa thì cũng phải mất ít nhất 5 năm nữa mới có thể đánh đến đây."

Cho nên, ngay từ đầu, Khánh Lăng đã sớm biết mình sẽ không thể rời khỏi đây.

Sau khi nhìn thấy Khánh Trần xếp tường đá, hắn mới nhận ra bản thân cần phải làm một việc, đó là lựa chọn thay Khánh Trần một vấn đề: Có nên mang họ rời khỏi đây không.

Cho nên, đừng bao giờ đẩy vấn đề khó giải quyết cho người khác, hãy tự giải quyết nó.

Nếu mình không có hi vọng thì hãy nhường cơ hội đó cho người khác.

Hãy để ta đến nơi nguy hiểm nhất, thực hiện nhiệm vụ khó khăn nhất

Chỉ cần cuối cùng có thể thắng lợi là được, những thứ khác đều không quan trọng.

Đây chính là khẩu hiệu của quân đội Khánh thị.

Thật ra quân đội của Khánh thị không phải là một chỉnh thể, bởi vì nó đã sớm bị các phe phái khác nhau trong gia tộc chia cắt thành rất nhiều phần.

Ví dụ đơn giản như nhóm binh sĩ do Khánh Hoài chỉ huy trước đây.

Những phe phái khác trong Khánh thị cũng nắm trong tay một vài nhóm binh sĩ như vậy.

Chỉ có nhóm người trong tay thủ lĩnh ảnh tử là còn giữ được tinh thần đoàn kết như xưa.