Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1415: Tiếng Súng




Nếu họ gặp may cướp được thật nhiều súng thì sao? Không phải người ta thường nói cơ hội thường đến với những người có chuẩn bị sao.

Huống chi, dù Lý Thành không đợi được đến ngày tích lũy đủ thì hắn cũng có thể để lại cho những người đến sau, đến một ngày nào đó, sẽ có người dùng những khẩu súng mà họ lưu lại để rời khỏi đây.

Sau đó đi về phía nam, về phía mùa xuân, về phía tự do.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh đó, Lý Thành đều cảm thấy rất thỏa mãn.

Thế nhưng, khi Lý Thành mở tám rương gỗ ra thì mới phát hiện tất cả vũ khí bên trong đều đã đổi thành tảng đá, phân, nước tiểu và xương cốt.

“CMN Jindai!"

Lão Lý mắng một câu thô tục.

Sau khi nhận ra những vũ khí trong rương gỗ đều đã biến mất, tất cả mọi người ở đây đều có thể tưởng tượng được vẻ mặt hả hê của đám binh sĩ khi đánh tráo súng ống thành phân và nước tiểu.

"Làm sao bây giờ?"

Có người tuyệt vọng hỏi.

Những vũ khí đặt trong tám rương gỗ chính là hi vọng cuối cùng của họ, cũng là chút tôn nghiêm cuối cùng họ có trước khi chết.

Nhưng bây giờ, tất cả đều đã biến mất.

Lão Lý bỗng quay người nhìn đám máy bay không người lái:

"Các huynh đệ, các ngươi có muốn quay về chỗ quỷ quái đó không, mất tự do mười chín năm, ta chịu không nổi nữa rồi."

"Không nổi nữa rồi!"

Lão Lý chậm rãi quay lại con đường mà họ vừa đi qua:

"Nếu phải chết thì cũng nhất định phải chết trong tự do."

Nói đến đây, Lý Việt càng đi càng nhanh, sau đó bắt đầu chạy quay lại!

Số người chạy theo hắn càng ngày càng nhiều, tuy mọi người đều rất sợ hãi, nhưng tất cả khát vọng tự do trong họ đã chiến thắng.

Lúc này, lão Lý đã bắt đầu nhìn thấy bóng dáng đám binh sĩ của Jindai, nhìn thấy bộ quân trang mà họ căm ghét nhất.

Đồng thời, những binh sĩ của Jindai cũng nhìn thấy họ, tất cả bọn chúng đều giơ súng tự động lên.

"Giết!"

Lý Thành gào lên.

"Giết!"

Có người cầm một tảng đá lên rồi hét theo hắn.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tiếng tim đập, tiếng súng!

Lão Lý bỗng ngây ra, tiếng súng? Tiếng súng vừa vang lên ở hướng nào vậy?

Hắn quay đầu nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng không có người nào ngã xuống!

"Không đúng, tiếng súng vừa truyền đến từ phía sau quân đội của Jindai! Có biến!"

Lúc này, hơn tám trăm người đều đã dừng lại, không phải vì họ sợ hãi, mà vì chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ khiến họ không biết nên làm gì cho phải.

Tại sao phía sau quân đội của Jindai lại có tiếng súng? !

Lý Thành đứng trong đống tuyết lẩm bẩm nói:

"Không thể nào là người đến cứu Khánh Trần được, nếu là người đến cứu Khánh Trần thì sao lại đi hướng này...Là Khánh Trần!"

"Lão Lý, ngươi nghĩ cái gì vậy, bây giờ Khánh Trần vẫn đang bị trói trong chuồng heo mà."

Lão Lý quay lại nhìn người đứng sau:

"Nhưng nếu không phải là hắn thì làm gì còn ai đi từ phía căn cứ quân sự A02 về hướng này?"

Tất cả mọi người không biết phải làm sao, mọi chuyện có vẻ đang diễn ra theo hướng khá tốt, nhưng vấn đề là...Khánh Trần chỉ có một người.

Một người thì sao mà đủ được?

Nhưng đúng lúc này, mọi người bỗng nhìn thấy hai bóng người đang xuyên tới xuyên lui trong đám binh sĩ của Jindai.

Hai bóng đen kia cứ thoát ẩn thoát hiện bên cạnh mỗi binh sĩ của Jindai, khi họ đi qua, những binh sĩ đó đều bị cắt thành hai nửa, như thể có ai đó đang cầm một thanh kiếm rất dài bổ đôi cơ thể của họ ra vậy.

Giữa hai bóng đen như có một thanh kiếm vô hình!

Không phải chỉ mỗi con người bị cắt đôi, mà trên những nơi họ đi qua, cây cối cũng đổ ầm ầm.

Đám tù nhân đều sợ ngây người, tất cả họ chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp giết người như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng, phương pháp giết người này có hiệu suất rất cao.

Bởi vì chỉ hơn 1 phút sau, hơn 800 binh sĩ của Jindai đều bị bóng đen cắt thành hai nửa, không ai có thể cản bước chân của hắn cả.

"Sao ta lại cảm thấy bóng đen kia...rất giống Jindai Unchoku nhỉ?"

"Không đúng, ta thấy giống thanh tra Khánh Trần hơn."

"Là hai người, họ đang liên thủ giết địch."

Lão Lý nói:

"Họ giết địch quá trôi chảy, chúng ta không cần đi lên làm phiền!"

Không phải lo Lý đang sợ chết, mà vì hắn cảm thấy nếu hắn đi lên thì chỉ thêm phiền cho họ mà thôi!

Tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ, từng tia hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí những người ở đây.

Như đang có những tia nắng chiếu xuống tương lai mù mịt của họ vậy.

Ngay khi họ đang định chết vì tự do thì đối phương xuất hiện.

Một lúc sau, âm thanh chiến đấu dần dần ngừng lại.

Người của Lý thị đều đứng im tại chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bóng người của Khánh Trần dần xuất hiện, phía sau hắn là Jindai Unchoku đang cầm theo một người nửa chết nửa sống.

Khánh Trần đi đến trước mặt lão Lý rồi bình tĩnh hỏi:

"Còn có thể động đậy không?"

Lão Lý quay sang nhìn Jindai Unchoku, vừa rồi hắn còn tưởng Jindai Unchoku làm phản, nhưng không ngờ bộ dạng của đối phương lúc này lại kinh khủng như vậy, cơ thể hắn chằng chịt vết thương, ánh mắt đờ đẫn, hai tay máu me đầm đìa, rải rác những vết thương sâu đến tận xương.