Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1414: Nhỡ Đâu




Trên cánh đồng tuyết 52 độ về phía bắc.

Lớp tuyết phủ trên mặt đất rất dầy nhưng lại vô cùng cứng rắn, phủ đến mắt cá chân của một người trưởng thành.

Lão Lý hét lớn với những người phía sau:

"Mọi người cố gắng lên, những người dẫn đầu hợp lại thành đội thứ nhất, những người đến thứ hai sẽ hợp thành đội thứ hai, cứ như vậy đến hết. Tất cả không được loạn, nếu có ai không theo kịp thì không cần quan tâm! Ta lặp lại lần nữa, nếu có người nào tụt lại phía sau thì không cần quan tâm, đây là mệnh lệnh!"

Tù nhân trong căn cứ quân sự A02 chia thành 3 nhóm người, nhóm đầu tiên là người của Khánh thị, nhóm thứ hai là người của Lý thị, nhóm thứ 3 là những tù nhân phạm tội trong địa bàn của Jindai bị đưa đến đây.

Những người làm việc cho Lý thị đã bị bắt vào căn cứ quân sự A02 hơn 10 năm nay rồi, dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng họ vẫn vụng trộm thiết lập cấp bậc, bởi vì chỉ khi họ làm như vậy thì tinh thần của mọi người mới không sụp đổ quá nhanh trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này.

Tùy bên ngoài họ không dám chống lại Jindai, nhưng bên trong lại âm thầm duy trì kỉ luật như khi còn chưa bị bắt, đây cũng là lí do vì sao dù số lượng nhóm người của Lý thị và Khánh thị ít hơn nhóm còn lại nhưng vẫn có thể khiến họ không dám làm gì.

Đây cũng là chuyện cuối cùng họ có thể làm.

Từ khi trở thành quân nhân của Lý thị, họ đã từng thề sẽ không bao giờ khuất phục trước kẻ khác, nên họ luôn thầm nhủ, chỉ cần kỉ luật không biến mất thì họ vẫn mãi là quân nhân...

Sở dĩ Lý Thành nói không cần quan tâm những người tụt lại phía sau là vì bài học mà họ đã rút ra trong hơn 10 năm ở đây.

Vì bây giờ đang là mùa đông nên tất cả cây cối trên cánh đồng phía 52 độ bắc này đều đã khô quắt lại, xung quanh họ không có bất kì thứ gì có thể ăn được, lại có không có tiếp tế, trên người họ lúc này cũng chỉ có một bộ quần áo mỏng.

Nên nếu dừng lại đợi những người phía sau thì chắc chắn tốc độ của cả đội ngũ sẽ giảm xuống, đến lúc đó không chỉ những người chạy chậm hơn, mà tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên họ chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chạy trốn.

Đây chính là hiện thực.

Từ lúc bắt đầu chạy trốn đến giờ, một người hơn 40 tuổi như Lý Thành vẫn luôn dẫn đầu tất cả mọi người, có lẽ vì hắn là chiến sĩ gien cấp C duy nhất ở đây nên thể lực mạnh nhất, cũng có thể do hắn biết mình là trụ cột của tất cả những người làm việc cho Lý thị nên mới phải cố gắng làm như vậy.

Vì hắn biết, nếu mình cũng ngã xuống thì chắc chắn toàn bộ đội ngũ phía sau sẽ tán loạn.

Lý Thành nói với đội trưởng đội 1:

"Từ trước đến giờ bọn chó hoang Jindai chưa bao giờ tuân thủ lời hứa đợi đúng 2 giờ, không biết lần này họ sẽ xuất phát sớm bao lâu. Cũng may đám người bị Jindai đày đến đây vẫn luôn chạy tán loạn, chắc chắn họ sẽ ngăn cản bọn chúng được một khoảng thời gian, nhưng khoảng thời gian đó có đủ để chúng ta chạy đến vị trí đó hay không thì ta cũng không biết. Cho nên mọi người không được phép dừng lại, một phút cũng không được, nhớ chưa?"

Lúc này, mỗi hơi thở của hắn đều biến thành một làn khói trắng, mũi của hắn đã bị đông lạnh đến mức đỏ bừng, trên râu của hắn cũng đã đọng đầy vụn tuyết.

Lão Lý nhìn con đường phía trước lẩm bẩm nói:

"Lần này...Chúng ta không cần quay lại nơi quái quỷ đó nữa, nếu chúng ta ngã xuống ở đây thì linh hồn của chúng ta có thể bay qua cánh đồng tuyết này, sau đó vượt qua Xuân Lôi Hà để quay về cố hương. Các ngươi còn nhớ rõ quê hương của mình như thế nào không, ta sắp quên mất nó trông thế nào rồi."

Sau khi chạy trốn hơn 1 giờ, cuối cùng thì lão Lý cũng nhìn thấy nơi mà hắn muốn đến.

Nhưng đúng lúc này, phía sau họ bỗng vang lên tiếng vù vù của máy bay không người lái, vèo một tiếng, máy bay không người lái quân dụng lướt qua đỉnh đầu của tất cả mọi người một lượt rồi lại bây về hướng mà nó vừa bay đến.

Jindai đã tìm được họ!

"Nhanh lên! Nhanh lên!"

Lão Lý chạy thật nhanh đến chỗ mà hắn muốn tìm, sau đó ra sức đào xuống lớp tuyết đọng.

Bên dưới lớp tuyết đọng là mặt đất cứng rắn.

Bên dưới mặt đât là tám rương gỗ, bên trong tám rương gỗ này chính là những vũ khí mà họ trộm được sau mỗi lần săn thú mùa đông được tổ chức hàng năm.

Cứ mỗi lần diễn ra săn thú mùa đông, họ sẽ nghĩ cách giết vài tên binh sĩ của Jindai, sau đó lợi dụng thiết bị chắn sóng của Lý Thành để vận chuyển vũ khí đến chỗ này.

Họ biết nếu chỉ trộm được 5 6 khẩu súng một lần thì cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên họ mới tập hợp chúng lại, tích tiểu thành đại.

Theo tính toán của bọn Lý Thành, dù họ có giấu giếm được 100 năm thì cùng lắm chỉ dành dụm được khoảng 5 600 khẩu súng, đó là còn chưa kể đến trường hợp súng để lâu sẽ bị rỉ sét.

Nhưng...Nhỡ đâu?