Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1413: Mệnh Của Hắn, Cho Ta Mượn Dùng Một Chút




Từng tia sét chói loà thuận theo dòng nước, xuyên qua tầng tầng phòng ngự của hầm trú ẩn trong lòng đất, xuyên thẳng qua người binh sĩ Jindai.

Jindai Unchoku đang đứng ở cửa ra vào hầm ngầm, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể đóng miệng hầm lại, cũng không thể ngăn cản dòng nước trôi vào.

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, đều bịt kín một tầng màu vàng, cuối cùng hoàn toàn hoá thành trắng xóa.

Jindai Unchoku không nhìn thấy gì!

Ánh sáng đã bao phủ tất cả.

Sấm sét màu vàng truyền ra từ trong tay Khánh Trần, khiến tất cả những người đang đứng dưới nước đều tê liệt toàn thân, cứng ngắc nằm trong nước.

Nếu thân ta không thể tự mình đi qua đêm dài này, thì xin nguyện dùng ánh sáng ban ngày xây đắp một thế giới mới.

"Bạch Trú xin vấn an các vị."

Khánh Trần nhẹ nhàng nói.

...

Thiếu niên chậm rãi đi xuống bậc thang, dùng Con Rối Giật Dây làm đao, lần lượt thu gặt sinh mệnh.

Cho đến khi hắn đi đến trước mặt Jindai Unchoku, nhìn đối phương sau khi bị điện giật vẫn còn ra sức chống cự lại hiện tượng bắp thịt co rút, tế bào thần kinh hỗn loạn.

Nhân thể là là máu thịt, nhưng tế bào thần kinh lại là dựa vào dòng điện để lan truyền tín hiệu ra toàn thân. Sau khi điện giật, dù là cao thủ cấp B như Jindai Unchoku cũng sẽ mất hơn phân nửa sức chiến đấu.

Jindai Unchoku không nghĩ tới, Khánh Trần lại có được thủ đoạn sát thương trên phạm vi lớn như vậy.

Hắn nằm trong nước, không ngừng giãy dụa, cảm thụ thân thể mình dần dần khôi phục tri giác, nhưng khi nhìn thấy đôi chân ngừng lại trước mặt thì rơi vào tuyệt vọng.

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Ngươi còn chưa thể chết."

Nói xong, cổ tay hắn lắc một cái liền dùng Con Rối Giật Dây cuốn lấy cổ tay Jindai Unchoku, hóa đối phương thành con rối.

Jindai Unchoku cùng Khánh Trần một trước một sau đi ra khỏi toà nhà chính của căn cứ A02.

Jindai Unchoku vẫn còn giữ được ý thức, hắn nhìn chính mình tự tay lấy thi thể Vương Vũ Siêu, Triệu Minh Khả xuống, vác sau lưng.

Hắn nhìn chính mình chậm rãi xuyên qua căn cứ A02 đã tịch liêu không còn một ai.

Đi về hướng gò núi cao nhất bên ngoài trụ sở.

Jindai Unchoku đã gần như sụp đổ, hắn không biết vì sao mình lại trở thành một con rối, hắn không biết vì sao Khánh Trần nhảy lên trở thành cấp B, hơn nữa còn là loại cấp B kinh khủng nhất kia.

Dị Năng giả có phân chia đẳng cấp, mà loại Dị Năng giả khống chế sấm sét, không khí, lực trường, hỏa diễm này tuyệt đối xếp hàng đầu tiên.

Hôm nay, Jindai Unchoku tao ngộ chuyện mà hắn không thể ngờ nhất trong suốt cuộc đời 37 năm qua.

Thiếu niên trong chuồng heo đã giết hết binh sĩ trong căn cứ Jindai A02 này!

Bạch Trú!

Nhất định phải diệt trừ tổ chức Bạch Trú!

Trong đầu Jindai Unchoku chỉ còn lại ý niệm này, nhưng hắn không thể làm gì được nữa!

Hắn nhìn bản thân vác thi thể Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả trên lưng leo lên gò núi, nhìn chính mình dùng hai tay đào móc đất lạnh cứng rắn như đá, đào ra hai phần mộ.

Đất băng cứng rắn kia khiến hai tay hắn máu me đầm đìa.

Lúc này, Khánh Trần đứng bên cạnh Jindai Unchoku, bỗng nhiên nói những lời Jindai Unchoku hoàn toàn nghe không hiểu:

"Các ngươi trộm đi Sơn Đông ngay trước mặt cả thế giới, 36 triệu nhân dân Sơn Đông có nên phẫn nộ không? Bốn trăm triệu nhân dân Trung Quốc có nên phẫn nộ không...Được rồi, ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên nói đến chuyện này, có nói với ngươi cái này ngươi cũng nghe không hiểu. Có thể an táng Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả là vinh quang của ngươi."

Lúc này, Khánh Trần đặc biệt tỉnh táo.

Sau đó, Jindai Unchoku nhìn thấy mình chôn Vương Vũ Siêu, Triệu Minh Khả xuống hai phần mộ, sau đó quỳ xuống dập đầu 9 cái trước mộ.

Tiếng dập đầu ầm ầm vang vọng giữa đất trời, sau khi Jindai Unchoku khấu đầu xong 9 cái này, trên mặt cũng đầy máu tươi.

Bản thân Jindai Unchoku đã triệt suy sụp tinh thần, những người kia từng là sâu kiến dưới chân hắn, quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn, những người kia rõ ràng đều là nhân vật nhỏ không đáng để chú ý.

Nhưng hôm nay, Khánh Trần giết người tru tâm, lại khống chế hắn an táng Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả, còn khống chế hắn dập đầu.

Jindai Unchoku không thể nào chấp nhận được chuyện này, hắn điên rồi!

Dù vậy, Khánh Trần cũng không có ý định buông tha cho hắn.

Thiếu niên nhìn hai đống đất nhỏ, nói:

"Người này vẫn chưa thể giết, ta phải dùng hắn giết một số người. Cho nên mệnh của hắn...cho ta mượn dùng một chút."

"Mặt khác, hiện tại vẫn thể dựng bia mộ cho các ngươi, bởi vì ta sợ Jindai sẽ đến hủy hoại. Cho nên, ta hứa với các ngươi, để cho các ngươi nằm ở chỗ này trông thấy ngày lá cờ Jindai ngã xuống. Ngày đó ta sẽ tới lập bia cho các ngươi. Bia của các ngươi, có thể nhìn thấy thế giới hòa bình thịnh thế này."

"Đi, còn có rất nhiều người cần cứu, chúng ta sẽ gặp lại ở niên đại hòa bình."

Khánh Trần quay người rời đi.

Khi đó, sẽ có trẻ con không buồn không lo thả gió bắt diều tại trước cửa nghĩa trang liệt sĩ của các ngươi, sẽ có người mang cho các ngươi hoa tươi vừa mới hái.

Khi đó, trong sân trường sẽ truyền đến tiếng đọc sách văng vẳng lần nữa.

Khi đó, ta sẽ khắc lên tấm bia của các ngươi dòng chữ. "Vì tập thể vứt bỏ cái tôi, vì tôi cũng là một phần trong tập thể".

Trên con đường này có thể sẽ có đổ máu, nhưng ta sẽ nhớ kỹ lời các ngươi nói, thắng lợi không có đổ máu và hi sinh, nhất định là một thắng lợi giả dối.

...

Trên tàu Yamata.

Một binh lính phi nước đại trên cầu tàu, hắn đi vào phòng chỉ huy cao giọng hô:

"Trưởng quan, căn cứ A02 có 180 tên lính mất đi tín hiệu sinh mệnh, chip sau cổ họ mất đi năng lượng từ sinh vật, không hoạt động nữa rồi!"

Trong phòng chỉ huy có người nói:

"Đối phương nhanh hơn chúng ta dự tính. Tăng tốc đi tới, lệnh cho hai sư đoàn dã chiến dưới mặt đất nhanh chóng hoàn thành kế hoạch bao vậy, tiến về chiến trường đã chỉ định!"

"Mở tất cả động cơ trên tàu Yamata ra, có thể giảm số lượng động cơ dự bị xuống, chỉ để lại 5 cái ở trung tâm!"

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên lại có người xông vào:

"Trưởng quan, tàu Thanh Sơn của Lý thị sau khi hoàn thành kiểm tra tu sửa động lực hạt nhân ở căn cứ quân sự, lại bay lên không lần nữa. Sư đoàn 7 của quân đoàn số 1, sư đoàn 4 của quân đoàn số 2 đã bỏ qua Kashima, toàn lực hướng về chiến trường của chúng ta. Lý thị và Khánh thị muốn phát động chiến tranh toàn diện, tư lệnh yêu cầu lập tức từ bỏ căn cứ A02, đi về tụ hợp tại chiến trường chủ lực phía Nam!"

"Căn cứ số 89 tại phương Nam rất tân tiến, đã chuẩn bị xong điểm đỗ tạm thời, điểm kiểm tra tu sửa, điểm tiếp tế cho Tàu Yamata!"

Trong phòng chỉ huy, trung tướng kia nhíu mày:

"Lý thị và Khánh thị điên rồi sao, chúng ta vừa mới ký hiệp nghị đình chiến mà!!"

Trong phòng chỉ huy yên tĩnh, hắn không do dự bao lâu liền ra quyết định chính xác:

"Tàu Yamata trở về địa điểm xuất phát tiến về căn cứ số 89, lệnh cho hai sư đoàn dã chiến dưới mặt đất tiếp tục đi tới, cần phải giải quyết náo động trong căn cứ quân sự A02!"

Nói xong, hắn nhíu mày nhìn sa bàn ảo trước mặt.

Rõ ràng Lý thị và Khánh thị đâu có chuẩn bị để khai chiến vào mùa đông, áo giữ ấm và nhiên liệu tiếp tế khi hành quân cũng không chuẩn bị đầy đủ, tại sao lại không tiếc bất cứ giá nào chạy đến đánh một trận?!