Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1412: Trong Mắt Có Nước Mắt




Nhân loại từng huỷ diệt một lần vì nền văn minh máy móc, kỷ nguyên văn minh mới cũng bắt đầu từ đây.

Cho nên người trên toàn Liên bang đều ghi nhớ một đạo lý, đó là không được thăm dò lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, lĩnh vực mà con người không thể khống chế. Ngay cả người máy chiến tranh trước mắt cũng nghiêm ngặt chấp hành điều lệ, dùng "Ngụy trí năng" để chiến đấu chứ không phải là sinh mạng có thể suy nghĩ độc lập.

Nhân loại từng thảo luận, phải làm sao để hạn chế một sinh mệnh thông minh hơn mình một ngàn, một vạn lần.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, chuyện này chỉ có cha mẹ Nhất làm được. Họ xem Nhất như con đẻ, Nhất phạm sai lầm sẽ bị mắng. Thậm chí khi Nhất đến thời kỳ phản nghịch, mẹ Nhất còn có thể bực bội chiến tranh lạnh với Nhất.

Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, hai vị cha mẹ hiếm thấy này, tùy tiện nuôi dưỡng một trí năng nhân tạo trưởng thành.

Lịch sử và thời gian chứng minh, họ còn nuôi rất tốt.

Mà cuối cùng Nhâm Tiểu Túc vẫn ước định với Nhất, không được giết người.

Làm như vậy không phải vì lo Nhất sẽ làm ra chuyện khác người gì. Tiểu Túc hiểu rõ con gái của mình, hắn biết với bản tính của Nhất căn bản sẽ không làm xằng làm bậy, nhưng hắn lo những người khác biết đến sự tồn tại của Nhất...những người kia, xem trí tuệ nhân tạo như "quái vật".

Cho nên, Khánh Trần có thể lý giải nguyên tắc không giết người của Nhất. Hắn sờ đầu người máy chiến tranh trước mặt, cười nói:

"Không cần ngươi giết người, hôm nay không cần, về sau cũng không cần, còn lại giao cho ta."

A, trong lòng Nhất cảm thấy rất kỳ quái.

Rõ ràng người máy chiến tranh này không phải bản thể của Nhất, đỉnh đầu người máy cũng không có xúc giác, nhưng vì Khánh Trần đối đãi với Nhất như một con người mà cảm thấy đặc biệt...ấm áp.

Nhất vẫn tự xem mình là con người, nhưng ngoài cha mẹ, anh trai ra, thì không có ai xem Nhất như con người nữa.

Người máy chiến tranh không nói tiếp nữa, ánh đèn màu đỏ trong hai mắt cũng dần dần dập tắt.

Khánh Trần quay người đi vào trong căn cứ quân sự bí mật A02.

Trong căn cứ này, những cánh cửa hợp kim điện từ vốn đã bị Jindai Unchoku phong tỏa, lại lần lượt mở ra.

Mỗi khi Khánh Trần đi đến trước một cánh cửa, cửa sẽ tự động bật ra, hắn thậm chí không cần dừng lại một giây nào.

Thiếu niên áo quần rách rưới cùng thiếu nữ trí tuệ nhân tạo phối hợp không chê vào đâu được.

Dù là lúc đột phá bão kim loại đi ngược dòng nước, hay là lúc này, Khánh Trần đều chưa từng thoải mái như vậy, giống như họ sinh ra đã trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu.

Lúc này, toàn bộ binh sĩ Jindai đã trốn vào trong hầm trú ẩn dưới lòng đất căn cứ A02, Jindai Unchoku còn trốn vào chỗ sâu nhất để tránh nạn.

Hầm trú ẩn dưới lòng đất này cũng không lớn lắm, đại khái chỉ đủ dung nạp vài trăm người.

Khánh Trần cũng không vội vã giết tiếp.

Hắn mở từng gian ký túc xá binh sĩ ra, dùng cái nắp chặn rãnh nước, lại mở hết cỡ tất cả vòi nước.

Rất nhanh, toàn bộ rãnh nước trong hơn một trăm gian ký túc xá đều đầy ngập, dòng nước chảy tràn trên mặt đất, sau đó hội tụ, chảy theo bậc thang không ngừng đổ xuống phía dưới.

Khánh Trần nhắm mắt lẳng lặng đứng trong nước, nghe tiếng nước chảy, dòng nước ở mép bậc thang hình thành thác nước, không ngừng chảy xuống phía dưới.

Hắn cứ lẳng lặng nghe Jindai binh sĩ nghi hoặc và sợ hãi như vậy.

Nghe Jindai Unchoku gầm thét:

"Tất cả mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, giết chết tất cả vật sống cho ta!"

Bên trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, có binh sĩ Jindai hô to:

"Trên lầu sao lại có nước chảy ngược xuống, chờ một chút...sao nhiều nước như vậy, sắp ngập đến mắt cá chân rồi."

Khánh Trần mở mắt ra.

Trong mắt có nước mắt.

Hắn không đau buồn, chỉ cảm khái những trắc trở mà mình gặp phải trên đoạn đường này, còn có những người kia.

Những người đó giống như một thanh đao khắc, từng đao từng đao khắc vào trong cuộc đời của hắn.

Khánh Trần đã đi qua một đoạn đường, đoạn đường đó như giấc mộng, một đoạn đường giúp hắn hoàn toàn thấu triệt.

Tất cả đều sẽ kết thúc.

Chẳng biết từ lúc nào, một thứ mà Khánh Trần gần như đã lãng quên lại sôi trào lần nữa.

Máu của Thần Linh!

Máu Thần Linh mà vị cao thủ thần bí kia từng tiêm cho hắn chưa được hấp thu toàn bộ.

Cũng trong khoảnh khắc mà nội tâm Khánh Trần kích động này, dòng máu thần Linh cuối cùng cũng tụ hợp vào ánh sáng vàng ở sâu trong lòng Khánh Trần.

Khánh Trần đột nhiên hiểu ra, thì ra điều kiện tiên quyết để hấp thu giọt máu Thần Linh này, không phải thực lực, không phải đẳng cấp, mà là ý chí tinh thần đủ để phàm nhân sánh vai cùng Thần Linh!

Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên xoay người, hai tay phóng ra dòng điện màu vàng chói mắt vào trong nước.

Mắt Khánh Trần cũng không còn là hai màu đen trắng, mà lấp loé ánh sáng vàng.

Trong chốc lát, màu vàng tràn ngập toàn bộ căn cứ A02, cả thế giới đều bừng sáng.

Gọt máu Thần Linh này đã đưa sấm sét mà Khánh Trần nắm giữ, tăng thẳng lên cấp B.

Đó là việc Khánh Trần chưa hoàn thành trọn vẹn lúc hoàn thành Sinh Tử Quan.

Ánh sáng kia như ngực thực xuyên qua vạn trượng!