Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1408: Săn Thú Mùa Đông




Vương Song:

"Ừm, ta cũng cảm thấy không hợp lý...Chuyện không hợp lý nhất còn ở phía sau đây, sau khyKhánh Trần bị bắt lần này, tất cả người du hành đều trở về. Chủ nhân của tổ chức Bạch Trú liền trực tiếp giết tới địa bàn của Jindai, không chỉ nổ tanh bành hơn mười đền thờ của bọn chúng, còn đại khai sát giới..."

Vương Song nói tiếp:

"Cho nên các ngươi cho rừng hắn bị đánh bại, nhưng suy nghĩ của ta lại hoàn toàn tương phản với các ngươi. Ta thấy bây giờ hắn không còn xây tường đá, hơn nữa còn ngốn ngấu ăn sạch sẽ thức ăn, lập tức liền biết hắn đang bảo tồn thực lực. Thế giới ngoài có một câu nói rất hay, người trưởng thành sẽ nhịn nhục mà sống vì mục tiêu. Ta cảm thấy, hiện tại dùng câu nói này để mô tả Khánh Trần vẫn rất chuẩn xác."

Kỳ thật, ở thế giới ngoài, Bạch Trú còn nổi hơn cả minh tinh hạng nhất.

Mà Vương Song thì càng cảm thụ rõ ràng hơn, hắn là một người du hành, tận mắt chứng kiến sự ương ngạnh của Khánh Trần, nhìn đối phương đối kháng với Jindai, nhìn đối phương một lần lại một lần xây tường đá.

Mỗi lần nhìn thấy tất cả những chuyện này, Vương Song liền sẽ cảm thấy...Khó trách sau khyngười ta thành người du hành cũng lợi hại hơn mình.

Hắn thừa nhận, tất cả những việc Khánh Trần từng làm, hắn không làm được.

Giờ khắc này, lão Lý yên lặng trả ảnh chụp “em gái”lại cho tên nằm giường bên cạnh, ồm ồm nói:

"Trả đấy, phỏng tay."

Đám nhân viên tình báo Lý thị bỗng nhiên cảm thấy, hóng chuyện một hồi hóng lên người mình luôn.

Mà mấu chốt nhất là, đây chính là đại nhân vật của Lý thị họ, sao có thể để Jindai làm nhục?!

Lão Lý nói:

"Người phun nước bọt buổi sáng là ngươi phải không, Lý Trung?"

Lý Trung sửng sốt:

"Hả?"

Lão Lý:

"Đứng lên tự phạt 100 cái chống đẩy."

Lý Trung:

"...Được rồi, nhưng đêm nay ta chưa ăn no, có thể cho nợ lại bảy mươi cái không?"

Lão Lý:

"Không được."

Trong căn cứ A02, người của Lý thị nhìn như lỏng lẻo, nhưng trên thực tế, họ luôn nghiêm ngặt dựa theo quân hàm để bảo trì quan hệ thượng hạ cấp.

Đây cũng là sự giáo dục mà họ được nhận từ trước tới nay, so với những tập đoàn khác Lý thị càng thêm chú trọng trật tự.

Trong Lý thị, người làm chủ là lão Lý, Lý Thành.

Lúc Lý Trung đang chống đẩy, bên ngoài khu giam giữ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dày đặc.

Tất cả mọi người vội vàng nằm xuống.

Chỉ thấy miệng cống bên ngoài khu giam giữ đột nhiên mở ra, Jindai Unchoku mặc áo choàng lông chồn đứng ở ngoài cửa:

"Săn thú mùa đông sắp bắt đầu, đợi lát nữa ta sẽ cho hai người các ngươi hai giờ để chạy trốn, nhất định phải chạy càng xa càng tốt, không muốn chạy thì trốn kỹ một chút, nếu không ta sẽ cảm thấy rất vô vị."

Tất cả tù phạm đều ngẩn người, tại sao lại tổ chức săn thú mùa đông sớm đến thế?!

Jindai Unchoku thấy họ không hiểu thì cười nói:

"Đều là vì Khánh Trần, nếu các ngươi còn sống trở về, muốn trách thì trách hắn đi."

Nói xong, mấy trăm tên binh sĩ Jindai súng ống đầy đủ xông vào khu giam giữ, dùng gậy xua đuổi đám tù nhân chạy ra phía ngoài.

Trên mặt mỗi tù nhân đều xuất hiện thần sắc tuyệt vọng.

Những năm này, gần như hàng năm trong trụ sở bí mật A02 đều sẽ có một lần săn thú mùa đông, mỗi một lần đều sẽ tử vong hơn nghìn người.

Bốn khu giam giữ vốn có hơn một vạn người, bây giờ ba cái đã trống rỗng.

Săn thú mùa đông, liền đại biểu cho tử vong.

Đám tù nhân bị đuổi vào trong gió lạnh, có một số người thậm chí còn đi chân trần, chưa kịp mang giày.

Trong chuồng heo, Khánh Trần lẳng lặng nhìn một màn này.

Lúc ban ngày Jindai Unchoku nói là ba ngày sau, nhưng hôm nay trong đêm liền đột nhiên hành động.

Cách thời gian bắt đầu hành động theo kế hoạch của hắn là bốn ngày.

Nếu như muốn thuận lợi thoát khốn, như vậy thì hẳn là chờ bốn ngày sau đột nhiên động thủ, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến mục tiêu.

Ở lại.

Hay là động thủ?

Ở lại, rõ ràng kế hoạch của mình sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Động thủ, dù có chạy thoát thì thời gian chờ đợi ở giữa cũng dài hơn, nếu như cho Jindai thời gian phản ứng, nói không chừng ngay cả hắn cũng đi không được, mà lúc này sư phụ hẳn là cũng còn chưa tới.

Nhưng Khánh Trần rất rõ ràng bản thân mình sẽ lựa chọn như thế nào.

Từ trong chuồng heo Khánh Trần bỗng đứng dậy nói:

"Nhất."

24 người máy chiến tranh chung quanh, tựa như đột nhiên sống lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Khánh Trần, cũng trăm miệng một lời:

"Ta ở đây."

Đây là 24 người máy chiến tranh Jindai mới mang từ bên ngoài vào đây, Khánh Trần đoán bọn chúng cũng không thuộc về hệ thống mạng vật lý độc lập của căn cứ quân sự bí mật A02.

Hắn đoán đúng.

Khánh Trần nhìn những tù phạm bị áp giải vào nơi trời băng đất tuyết kia, đứng trong khu căn cứ bị mấy chục hệ thống bão kim loại khóa chặt, chờ đợi một thời cơ xuất thủ.