Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1409: Nghĩ Kỹ Chưa




"Đi, đi nhanh lên!"

Jindai binh sĩ cười trêu tức, xua đám tù nhân, để họ xếp thành một hàng dài, đi vào cánh đồng tuyết trên vùng hoang dã.

Khánh Trần yên lặng chứng kiến tất cả, Jindai Unchoku đứng trong khu giam giữ, từ xa nhìn về hướng chuồng heo, khóe môi hơi nhếch lên.

Hắn rất thích thưởng thức dáng vẻ Khánh Trần vô lực, không thể cải biến hiện trạng. Dù mình có giết chết nhiều tù phạm hơn nữa, đối phương cũng chỉ có thể thành thật ngồi đợi trong chuồng heo.

Jindai Unchoku không chú ý tới, chẳng biết từ lúc nào Khánh Trần đã đứng dậy, đang cúi đầu suy tư điều gì đó.

Miệng cống to khổng lồ để đi vào cửa trụ sở A02, được chậm rãi nâng lên.

Tòa ngục giam được bao bọc hoàn toàn bởi một dãy tường đá màu đen rộng hai mét, cao bốn mét, là một pháo đài cỡ nhỏ.

Bên trong là Địa Ngục, nhưng bên ngoài cũng chưa hẳn là Thiên Đường.

Trong ngục giam rộng lớn, đèn pha bắn ra từng chùm sáng màu trắng, bông tuyết phiêu đãng trong chùm sáng, giống như bụi bặm vẩn đục….

Jindai Unchoku cao giọng nhấn mạnh với đám tù nhân:

"Nhớ kỹ, ta chỉ cho các ngươi hai giờ để chạy trốn, đây là cơ hội quý báu nhất của các ngươi, chạy thoát có thể sống, trốn không thoát thì phải chết!"

Đám tù nhân nhìn nhau, đêm đông rét lạnh âm hơn 40 độ, bọn họ chay hai giờ ở bên ngoài, chẳng biết có thể chạy thoát hay không, chỉ sợ không cần ai đến truy sát bọn họ đã chết cóng trong đống tuyết trước rồi.

Khi binh sĩ Jindai đuổi kịp bọn họ, thì sẽ đối mặt với một đám tù nhân tay không tấc sắt, sức cùng lực kiệt.

Cho nên từ xưa đến nay, buổi lễ tốt nghiệp của căn cứ Jindai A02 cũng không phải để kiểm nghiệm năng lực người được huấn luyện, mà là để huấn luyện những binh sĩ kia đi tàn sát kẻ yếu, cắt đầu kẻ yếu, giết chết một chút đồng tình và nhân tính cuối cùng trong lòng đám binh sĩ.

Nghe nói trong một trụ sở bí mật khác, chuyên bồi dưỡng nữ gián điệp, buổi lễ tốt nghiệp của các cô sẽ do binh sĩ Jindai giúp các cô tiêu diệt một chút liêm sỉ cuối cùng.

Nhân viên tình báo được tổ chức này bồi dưỡng ra, sẽ rất bạo ngược.

Cho nên ở thế giới ngoài, ngay cả Jinguji Maki, những người du hành thời gian đã được huấn luyện kia cũng không muốn buông tha.

Lúc này, Jindai Unchoku rút đao từ bên hông ra, trên thanh đao kia có gắn tua cờ màu vàng, là thứ tượng trưng cho thân phận cùng địa vị trong tập đoàn Jindai.

Hắn giơ cao trường đao, cao giọng nói:

"Bắt đầu đi, các nô lệ."

Các binh sĩ Jindai đứng sau lưng đám tù nhân lần lượt bắn chỉ thiên, tiếng súng khiến đám tù nhân kinh hãi nhao nhao chạy ra phía ngoài.

Có người thấp giọng nói:

"Lần này chúng ta sẽ chết bao nhiêu người."

Lão Lý ngẫm nghĩ rồi nói:

"Có thể tất cả đều sẽ chết, nếu như Thiết Đản không lừa gạt chúng ta, như vậy vị thanh tra Khánh Trần kia nhất định đã chuẩn bị rời đi xong xuôi, sẽ có người tới cứu hắn, cho nên hắn mới có thái độ khác thường như thế, cố ăn uống bảo tồn thể lực. Nhất định, Jindai cũng biết điểm này, đại chiến sắp đến sẽ hủy đi tòa căn cứ A02 này, vì không để 3000 người chúng ta khiến chúng thêm chướng mắt, nên muốn sớm giết chết toàn bộ chúng ta."

Nghe lão Lý nói như thế, rất nhiều tù phạm kinh hoảng.

Những năm qua ít ra sau đợt săn thú mùa đông cũng còn không ít người sống sót, năm nay sợ là tất cả đều phải chết.

Lão Lý nhìn lướt qua nhân viên tình báo Khánh thị bên cạnh, sắc mặt những người kia nghiêm túc mà kiên quyết, hắn nhìn về phía một người lớn tuổi:

"Này, Khánh Lăng, các ngươi không nghĩ cách sao, nói không chừng người tới cứu hắn, cũng có thể mang theo các ngươi cùng đi."

Khánh Lăng nhìn lão Lý:

"Ngươi có cách gì mang đi hơn chín trăm người từ nơi này sao, đây là đâu? Đây là hậu phương của tập đoàn Jindai, Thần Linh có tới cũng không mang chúng ta đi nổi, cho nên đừng nghĩ nhiều nữa, thẳng thắn đi chết đi, đừng gây thêm thêm phiền phức cho người khác."

"CMN ngươi nói mê sảng cái gì đấy."

Lão Lý tức giận nói.

Khánh Lăng mang theo đội ngũ chạy về phía trước:

"Ngươi không phải người Khánh thị, ngươi không hiểu đâu."

Câu nói này chọc tức lão Lý:

"Người Lý thị chúng ta kém hơn Khánh thị các ngươi chắc? Mỉa mai ai đó hả?"

Vừa nói chuyện, hắn vừa quay đầu nhìn về hướng căn cứ A02, lúc này thiếu niên kia đang đứng trong chuồng heo, cúi đầu, không biết nghĩ cái gì.

Lão Lý quay người mang theo người Lý thị chạy về hướng Tây Nam, mười chín năm qua, năm nào hắn cũng tham gia săn thú mùa đông, tình huống bên ngoài đã sớm thăm dò rõ ràng.

Hắn muốn đi tới một chỗ.

Nhân viên tình báo Lý thị nhìn thấy phương hướng lão Lý dẫn bọn hắn đi không đúng, đột nhiên có người hỏi:

"Lão Lý, ngươi mẹ nó nghĩ kỹ chưa?"

Lão Lý bình tĩnh đáp:

"Nghĩ thông rồi."