Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1407: Vương Song




Không thể không nói, người du hành tên Vương Song quả thật xui xẻo.

Nơi này là vùng đất cực hàn ở phương Bắc, sau khyđến không hưởng thụ được niềm vui thú của người xuyên không còn chưa tính, mỗi ngày còn phải khiêng đá!

Vương Song sinh trưởng dưới ánh mặt trời của Trung Quốc, mẹ nó có bao giờ phải chịu tội như thế này? Không trốn thoát được còn chưa tính, hắn còn không dám nói với người khác mình là người du hành.

Sau khymất cả đống thời gian giảng giải cho đám tù phạm người du hành là cái gì, có người đột nhiên hiếu kỳ hỏi:

"Thằng nhãi nhà ngươi giấu cũng kín dữ, trước đó ta đã cảm thấy ngươi có điểm gì là lạ, hỏi ngươi có chuyện gì ngươi còn bảo là ngã bệnh. Vậy sao bây giờ đột nhiên ngươi lại thừa nhận?"

Vương Song nói:

"Khánh Trần cũng là người du hành, ta biết hắn. Đầu tiên, mọi chuyện cũng không phải như các ngươi nghĩ, ta không cho rằng hắn bị Jindai hạ gục."

"Chờ một chút, ngươi nói thanh tra Khánh Trần là người du hành? Lãnh đạo Khánh thị có biết việc này không?”

Có người Khánh thị nghyngờ nói.

"Khẳng định có, bây giờ hắn rất nổi danh ở thế giới ngoài, là thành viên hạch tâm của một tổ chức tên là Bạch Trú. Ta biết hắn, nhưng hắn không biết ta.”

Vương Song nhớ lại tin tức mình đọc ở thế giới ngoài:

"12 giờ đêm hôm qua, là thời điểm tất cả người du hành xuyên qua. Các ngươi không có cảm giác gì, nhưng kỳ thật ta và Khánh Trần đã ở thế giới ngoài một tháng..."

Vương Song nói tiếp:

"Trong một tháng kia, tổ chức Bạch Trú giết chết hơn nghìn người, còn có bốn vị thành viên hạch tâm Jindai cấp B là Unan, Unyoru, Unichi, Unuma, để báo thù cho Khánh Trần."

Trong nhà tù yên tĩnh, tất cả mọi người giống như đang nghe kể chuyện cổ tích, Vương Song mở ra một cánh cửa đến thế giới mới cho họ.

"Xuỵt! Lính Jindai đến rồi!”

Có người nhắc nhở.

Trong nháy mắt, tất cả tù phạm đều nằm xuống giường, binh sĩ Jindai ở phía ngoài kéo cửa sổ trên cửa sắt ra, lấy đèn pin rọi vào bên trong.

Qua hơn mười giây, lại khép lại lần nữa.

Phần lớn đám tù nhân đều ở nơi này hơn mười năm, rất rõ ràng đêm nay sẽ không còn binh sĩ đến kiểm tra. Ban đêm rét lạnh như thế, binh sĩ Jindai cũng sẽ lười biếng, trốn trong phòng đánh bài đi ngủ.

"Lão Lý, móc đồ vật trong đũng quần ngươi ra sử dụng đi, đừng để Jindai nghe thấy chúng ta nói cái gì.”

Có người nói.

Lão Lý nằm ở trên giường, mặt vô cảm nói:

"Cho ta bức ảnh cô gái của ngươi, thì ta mở."

Người nói chuyện nổi giận, thấp giọng mắng:

"CMN, ngươi có còn là người không? Lúc ta vào đây kẹp trong quần áo mới mang theo được mỗi một tấm hình như thế!"

"Họ Khánh kia, có cho hay không?”

Lão Lý hời hợt nói:

"Đó là thanh tra Khánh thị của các ngươi, cũng không phải của Lý thị chúng ta, ta không cần nghe."

Nhân viên tình báo Khánh thị đấu tranh tư tưởng hồi lâu:

"Cho ngươi!"

Người được gọi là lão Lý, đưa tay luồn vào trong đũng quần, lấy ra một cái hộp màu đen nho nhỏ, ấn chốt mở xuống.

Căn cứ A02 có một điểm giống với những ngục giam khác đó là, Jindai cũng sẽ để đám tù nhân làm một số công việc khổ sai khác. Ví dụ như Jindai Unchoku nhận thầu một số hợp đồng lắp ráp trong liên bang, sau đó để hơn 3,000 người trong này làm việc không biết ngày đêm, kiếm tiền cho hắn.

Cũng chính những lần đó, qua năm này tháng nọ đám tù nhân để dành được một chút vật nhỏ.

Binh sĩ nơi này cũng không lo có người vượt ngục, trên người tù phạm đều có máy định vị, bên ngoài căn cứ A02 chính là cánh đồng tuyết hoang vu rộng 800 cây số.

Mùa đông trên cánh đồng tuyết không có đồ ăn, không ai có thể sống sót ra ngoài.

Lão Lý nói:

"Mở rồi đấy, Thiết Đản ngươi nói tiếp xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người khác nằm ở trên giường nghe, không được ngồi dậy."

Vương Song hỏi:

"Các ngươi muốn nghe chuyện ở thế giới ngoài?"

"Bớt nói nhảm đi, trước tiên kể vị thanh tra Khánh Trần này là hạng người gì. Dựa vào cái gì mà một người du hành trở thành Cục trưởng PCA trẻ tuổi nhất liên bang.”

Có người nói thầm.

Vương Song nghĩ nghĩ rồi nói:

“Những việc ngươi hỏi ta không biết, tổ chức Bạch Trú rất thần bí. Nghe nói ông chủ tổ chức Bạch Trú, là lãnh tụ đời sau của Kỵ Sĩ. Mà Khánh Trần thì là giáo viên tiên sinh ở học đường Lý thị, còn là chủ nhân biệt viện Thu Diệp, những người khác thì không ai biết. À đúng rồi, có người nói trước đó Lý Trường Thanh của Lý thị vì cứu hắn, đã sử dụng cứ điểm Thanh Sơn."

Lão Lý vừa cò kè mặc cả kia sửng sốt:

"Cái gì? Chủ nhân biệt viện Thu Diệp? ĐM, trước đó tại sao không ai nhắc tới vậy, lũ Jindai này lại bắt tiên sinh của chủ nhân Lý thị tương lai tới đây?!"

Trước đó, lão Lý này còn ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, bây giờ trên mặt chỉ còn lại hai chữ kinh ngạc.

Lần này, không riêng gì người của Khánh thị quan tâm đến Khánh Trần, ngay cả nhân viên tình báo Lý thị cũng ngồi không yên!

Chủ nhân biệt viện Thu Diệp, biệt viện này là thứ trong truyền thuyết của nội bộ Lý thị. Mỗi năm vị gia chủ kia đều đi biệt viện Thu Diệp để tế bái, có đôi khytưởng niệm ân sư quá mức, mỗi tháng lúc trăng tròn cũng ghé qua một chút.

Mà Lý Trường Thanh còn vận dụng cả phi thuyền Thanh Sơn, khẳng định không phải là giả.

Người ở đây đều xuất thân từ quân ngũ, họ rất rõ ràng muốn vận dụng phi thuyền Thanh Sơn, nhất định phải có mệnh lệnh do đích thân Xu Mật xử phát ra mới được, đó là đồ vật mà chỉ có gia chủ mới có quyền huy động!

Lão Lý nằm trên ván giường:

"Ngươi chờ chút, đầu óc của ra hơi loạn. Thành viên hạch tâm của Khánh thị, người du hành, tại sao ở Lý thị ta cũng có địa vị cao như thế, việc này mẹ nó không hợp lý tí nào!"