Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1405: Không Giết Được Ngươi Thì Giết Người Khác




Trong căn cứ quân sự bí mật A02 bắt đầu có tuyết rơi.

Bông tuyết xuyên qua những vết nứt trên trần chuồng heo, rơi lên tóc Khánh Trần.

Khánh Trần dựa vào một cây trụ ngồi trong lớp bùn lầy lạnh như băng. Cách đó không xa, vài con heo đen đang rúc vào nhau sưởi ấm, ngoan ngoãn nằm im không dám động đậy.

Trong ký túc xá khu giam giữ, có tù phạm nằm yên trên ván giường hỏi:

"Các ngươi nói xem, Khánh Trần còn xây tường đá không?"

"Hẳn là còn."

Trời đã sáng.

Đám tù nhân ra khỏi khu giam giữ, trước tiên là nhìn về hướng chuồng heo. Nhưng tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ vì thân ảnh vẫn luôn xây tường đá kia đã ngừng lại.

Đối với đám tù nhân mà nói, họ không biết Khánh Trần là người du hành, cho nên cũng không biết Khánh Trần đã làm gì ở thế giới ngoài, càng không biết tại sao Khánh Trần lại dừng lại.

Họ chỉ nghe binh sĩ Jindai trò chuyện, từng nhắc đến người du hành, nhưng vẫn không biết rốt cuộc người du hành là cái gì...

Thứ họ có thể nhìn thấy, chỉ là thythể hai người Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả bị treo bên ngoài chuồng heo.

Mà thiếu niên quật cường thì không còn xây tường đá nữa, chỉ yên lặng ngồi trong chuồng heo, giống như đã bị thế giới này đánh bại.

Có người thấp giọng nói:

"Sao lại ngừng...Sao có thể ngừng chứ."

Chẳng biết từ lúc nào, bức tường đá kia đã thành chuyện mong đợi nhất trong lòng rất nhiều tù phạm, họ hyvọng Khánh Trần vĩnh viễn không ngã xuống, không bị Jindai đánh bại.

Nhưng bây giờ, Khánh Trần dừng lại.

Hyvọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Lúc này, binh sĩ Jindai mang cho Khánh Trần rất nhiều đồ ăn, nhưng không có cho đũa.

Tất cả tù phạm trơ mắt nhìn Khánh Trần không hề do dự lấy tay bốc đồ ăn, bắt đầu ăn.

Đám tù nhân bị binh sĩ Jindai xua về hướng mỏ đá, khyhọ đi ngang qua chuồng heo, bỗng nhiên có người nói với Khánh Trần trong chuồng heo:

"Đứng lên!"

"Lúc trước Khánh Mục kiên trì suốt hai năm ở đây, về sau ngã bệnh mới ngã xuống, ngươi mới kiên trì mấy ngày đã không chịu được sao?!"

"Ngươi muốn bị Jindai nuôi như heo ở nơi này sao? Đừng ăn!"

Khánh Trần vẫn ngồi nguyên tại chỗ như cũ, ngay cả con mắt cũng không hề nhấp nháy, giống như không nghe được gì.

Nhưng đúng vào lúc này, có người bỗng nhiên nhổ một ngụm nước bọt vào trong chuồng heo.

Ngụm nước bọt kia rơi vào đỉnh đầu Khánh Trần, nhưng Khánh Trần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngay sau đó, một tên nhân viên tình báo Khánh thị bỗng nhiên quay người, phóng tới tung một quyền nện lên mặt tên tù phạm nhổ nước bọt kia:

"CMN ngươi làm đó?"

Không chỉ một mình nhân viên tình báo Khánh thị này, mà tất cả nhân viên tình báo Khánh thị đều đứng ra, giằng co với những người khác.

Binh sĩ Jindai bên cạnh cũng không ngăn cản, chỉ đứng xem trò hay.

Có tù phạm cười lạnh nói:

"Chẳng lẽ bây giờ hắn không giống như heo bị nuôi nhốt ở đây sao, chẳng qua là thức ăn tốt hơn heo một chút thôi. Các ngươi ngẫm lại xem vì sao Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả chết? Không phải là để hắn giữ tôn nghiêm tiếp tục sống, cho nên mới ném thanh protein của mình cho hắn? Vậy bây giờ thì sao, hắn há mồm ăn đồ ăn Jindai cho, cái chết của đám Vương Vũ Siêu còn có ý nghĩa gì?"

Trong nhóm nhân viên tình báo Khánh thị, một người trung niên chậm rãi nói:

"Đây là chuyện riêng của hắn, liên quan gì đến các ngươi?"

Ngay lúc trận đánh nhau giữa các tù phạm sắp bộc phát, một tiếng súng vang lên cảnh tỉnh tất cả mọi người.

Jindai Unchoku đi tới, cười lạnh nói:

"Đều không cần làm việc sao? Cút! Hôm nay, nhiệm vụ của tất cả người Khánh thị tăng lên gấp đôi, không hoàn thành không được ăn cơm."

Đám tù nhân cúi đầu, tiếp tục đi về hướng mỏ đá, mặc dù nhân viên tình báo Khánh thị đứng ra bảo vệ Khánh Trần, lúc này lại chẳng còn ai nhìn về hướng chuồng heo nữa.

Không phải vì nhục nhã, mà là vì không đành lòng.

Họ không đành lòng nhìn thấy người ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi Khánh thị, cuối cùng cũng bị người ta nuôi nhốt ở đây giống như Khánh Mục.

Jindai Unchoku đi đến bên cạnh chuồng heo, dùng bàn tay mang bao tay màu đen bằng da dê bịt mũi, giễu cợt:

"Cũng may mà ngươi có thể ăn nổi cơm ở chỗ này, nhìn thấy không, ngay cả những tù phạm kia cũng xem thường ngươi."

Khánh Trần liếc hắn:

"Không dám giết ta thì cút đi."

Jindai Unchoku im lặng, thật lâu sau mới cười lạnh nói:

"Không giết được ngươi nhưng ta có thể giết những người khác. Cuộc đi săn mùa đông vốn cử hành vào một tháng sau, hiện tại ta định tổ chức trước thời hạn."

Cái gọi là đi săn mùa đông, chính là tổ chức buổi lễ tốt nghiệp cho tất cả nhân viên đang tập huấn trong căn cứ Yamata A02, mỗi người phải giết chết một tù nhân mới xem như hoàn thành lễ tốt nghiệp.

Tính thời gian thì binh sĩ nơi này còn một tháng nữa mới tốt nghiệp, khyđó là đầu tháng hai, nhiệt độ không khí cũng ấm hơn.

Khánh Trần nhìn về phía Jindai Unchoku:

"Người du hành trong trại huấn luyện đều bị Bạch Trú ta giết sạch, ngươi lấy cái gì để đi săn?"

Jindai Unchoku cười:

"Ngươi cho rằng trong căn cứ A02 chỉ có người du hành thôi à, ta còn có hơn tám trăm quân tinh nhuệ tuyển ra từ quân đội tập đoàn Jindai. Đương nhiên, nhân số hơi ít một chút, thì con mồi cũng có thể ít đi một chút. Lần này, ta chỉ săn nhân viên tình báo Khánh thị được không, bọn chúng có 927 người, đã đủ dùng."

Khánh Trần cải chính:

"929 người, còn có Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả."