Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1403: Kể Lại Chuyến Đi Đó Cho Ta Nghe Xem




Trong khi những siêu phàm giả khác vẫn luôn không ngừng tìm kiếm cơ hội đột phá.

Thì Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu lại cam tâm tình nguyện ở trong tù cùng hắn, thường thì thời gian thích hợp nhất để một giác tỉnh giả đột phá là 5 năm, nếu bỏ qua thời gian này thì cơ hội có thể tiếp tục đột phá sẽ rất mong manh.

Nhưng hai người họ đã vì hắn mà bỏ qua khoảng thời gian tốt nhất này.

Đối với Lý Thúc Đồng mà nói, nguyên do của tất cả chuyện này đều là vì hắn.

Cho nên hắn vẫn luôn coi nhiệm vụ này là một trong hạng mục quan trọng nhất cần phải làm, nhưng đến bây giờ nó vẫn chưa thành công.

Một lý do khác đó là để tìm vật cấm kỵ.

Bởi vì Lý Thúc Đồng biết: Khánh Trần đã thu nhận những người du hành, sau đó giúp họ vượt qua sinh tử quan ở thế giới ngoài, tuy những người này chỉ có thể đạt cấp A, nhưng nếu xét theo truyền thống của Kỵ Sĩ thì họ đều được tính là đồ tôn của hắn.

Sở dĩ lúc trước Lý Thúc Đồng nói với đám lão già ở vùng cấm kỵ số 002, Khánh Trần chính là tương lai của Kỵ Sĩ cũng vì lý do này.

Không cần nghĩ cũng biết, dưới thời của Khánh Trần, số lượng Kỵ Sĩ sẽ lớn hơn bây giờ rất nhiều, khi đó kẻ làm sư gia như hắn nếu phải gặp đồ tôn thì cũng nên tặng chút quà chứ, nếu lúc đó hắn không mang ra được món quà gì thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?

Lễ vật gì mới có thể xứng với danh hiệu Bán Thần của hắn đây? Hình như chỉ có mỗi vật cấm kỵ mà thôi.

Lúc này Lý Thúc Đồng vẫn chưa bết, Khánh Trần đã nhận một cô bé có năng lực như Âm Dương sư làm đồ đệ nữa rồi.

Nếu không thì có lẽ lúc này hắn đã tìm cách bắt một đống Shikigami cho cô bé làm con rối rồi.

Có lẽ...Đây chính là cái mà ngươi ta gọi là ‘cách một đời lại càng thân’ đó.

Lý Thúc Đồng hỏi Lý Khác:

"Sư phụ ngươi còn có đồ đệ nào khác nữa không? Gần đây ta không liên lạc với bên ngoài nên không biết tin tức gì cả, ngươi nói cho ta nghe một chút xem."

Lý Khác nhìn xung quanh một lượt, ý của hắn là chỗ này có người ngoài nên không tiện nói.

Lý Thúc Đồng xua tay nói:

"Không cần sợ, cứ nói đi."

Bây giờ xung quanh họ chỉ có Tần Dĩ Dĩ, Đại trưởng lão, quạ đen, Lý Khác, Lý Vân Kính.

Từ trước đến giờ những người thuộc Tòa án Cấm kỵ vẫn luôn tránh tiết lộ bí mật của người khác ra ngoài, để tránh xảy ra chiến tranh.

Còn về phía Hỏa Đường, Lý Thúc Đồng tự tin cho rằng, chỉ cần hắn còn sống, Đại trưởng lão sẽ không dám tiết lộ những chuyện này ra ngoài.

Còn về phía Lý Vân Kính, đây không phải là người nhà sao.

Lý Khác suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Nếu xét theo phương diện tu luyện truyền thừa của Kỵ Sĩ thì ta vẫn còn một vị sư huynh nữa. Nếu xét theo phương diện tu luyện Chuẩn Đề Pháp thì có rất nhiều, ngoài ra sư phụ còn thu bọn Lý Thúc ca làm đồ đệ...Còn một trong số những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử là Khánh Nhất nữa, tính ra có khoảng hơn 20 người nữa."

Lần này Lý Thúc Đồng đã không bình tĩnh được nữa rồi, hắn có nhiều đồ tôn như vậy sao?!

Nếu bỏ qua số người không phải Kỵ Sĩ sang một bên, tại sao mấy chục năm qua hắn mới tìm được 1 đồ đệ, vậy mà chỉ qua 1 thời gian ngắn, Khánh Trần đã tìm được những 2 người?

Từ lúc hắn rời khỏi thành phố số 18 đến giờ mới được bao nhiêu tháng, nếu cứ theo cái đà này thì chẳng phải chỉ cần vài năm nữa thôi, tổ chức Kỵ Sĩ có thể khôi phục lại cảnh tượng huy hoàng như năm xưa rồi sao?

Khôi phục lại thời đại họ có thể kéo bè kéo lũ đi đánh hội đồng!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình phải tìm bao nhiêu vật cấm kỵ mới đủ được? Không được, nhất định phải đến địa bàn của Kashima vơ vét vật cấm kỵ mới được.

Lúc này, không chỉ có mình Lý Thúc Đồng ý thức được tương lai của Kỵ Sĩ.

Phản ứng nhanh nhất thật ra là Đại trưởng lão, phản ứng đầu tiên của hắn sau khi biết số lượng đồ đệ của Khánh Trần rất nhiều chính là: Xong rồi, số lượng đám người thất đức này chuẩn bị tăng lên rất nhiều!

Hỏa Đường sắp gặp nạn rồi!

Một tên Kỵ Sĩ muốn leo núi đã bắt hắn mang theo bao nhiêu đồ, vậy nếu một đám Kỵ Sĩ cùng đến leo núi thì người dân Hỏa Đường còn có thể sống yên bình được sao?

Đại trưởng lão nói:

"Nếu không phải Jindai đáng ghét hơn các ngươi thì có lẽ ta sẽ bí mật báo tin này cho Jindai, để họ tiêu diệt hết các ngươi, sau đó ngăn cản các ngươi cứu tên nhóc Khánh Trần đó!"

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong hang lập tức trùng xuống, sau thời gian nghi ngơi ngắn ngủi này, họ sẽ phải vượt qua một quãng đường dài hơn 400 cây số số nữa, mà điểm cuối của của chặng đường đó chính là một trận ác chiến.

Trên con đường họ sắp phải đi qua cũng có vô số nguy hiểm.

Lý Thúc Đồng đứng dậy rồi quay sang nói với Lý Khác:

"Ngươi đi theo ta."

Lý Khác ôm lấy vật cấm kỵ vừa nhận được rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Thúc Đồng nói:

"Ta nghe nói, sư phụ ngươi dẫn ngươi và ông nội của ngươi đến vùng cấm kỵ số 002? Kể lại chuyến đi đó cho ta nghe đi."