Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1404: Tra Hỏi




Vừa nói hắn vừa nhìn xa xăm về một phía, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lý Khác nói:

"Sư phụ nói, tâm nguyện lớn nhất của ông nội là được trở thành Kỵ Sĩ, được trèo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích một lần để nhìn ngắm bình minh, cho nên sư phụ đã tự mình cõng hắn lên Thanh Sơn Tuyệt Bích."

Lý Thúc Đồng bỗng nhớ lại khuôn mặt của cha hắn, trước đây, thời còn trẻ hắn cũng rất ít khi về trang viên Bán Sơn nên hai cha con rất ít khi gặp nhau.

Trước đây hắn luôn cảm thấy, chỉ cần mình quay về trang viên Bán Sơn thì chắc chắn có thể gặp được người đó, nên hắn cũng không giành nhiều thời gian cho đối phương.

Khi đó hắn luôn nghĩ, cha mình sẽ luôn ở đó đợi mình về.

Mãi đến khi đối phương rời đi, hắn mới hiểu, hóa ra thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

Dù bây giờ hắn có quay về trang viên Bán Sơn thì cũng không thể gặp được người mình muốn gặp nữa.

"Trước khi lâm chúng, có lẽ ông nội của ngươi đã không còn gì phải tiếc nuối nữa rồi, điểm này ta phải cảm ơn sư phụ ngươi.”

Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói.

Lý Khác lại nói:

"Sư phụ nói, trước đây ngài và ông nội đã cho hắn rất nhiều thứ rồi, bây giờ đã đến lúc hắn nên trả lại cho các ngươi."

Xem ra thiếu niên ngày đó đã trưởng thành rồi.

Nhưng càng như vậy, Lý Thúc Đồng lại càng cảm thấy Jindai đáng chết.

Không ngờ họ lại dám bắt đồ đệ yêu quý duy nhất của mình đến một nơi quỷ quái như căn cứ quân sự 002 làm Khánh Mục thứ hai.

"Sư gia, lần này ngài đến đây để cứu sư phụ sao?"

Lý Khác hỏi.

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Trước đây, vì thân phận của sư phụ ngươi khá đặc biệt nên ta không muốn cho quá nhiều người biết hắn là đồ đệ của ta. Nhưng bây giờ thì khác, ta sẽ cho cả thế giới này biết, hắn có một sư phụ lợi hại như thế nào."

Lý Thúc Đồng nhìn bầu trời đen kịt phía xa.

Giống như những gì hắn từng nói trước đây.

Thế nhưng ngươi phải hiểu rằng, nếu ngươi đối xử quá nhẹ nhàng với đêm tối thì sẽ chẳng có hiệu quả gì đâu, mà nhất định phải dùng lửa.

...

Cũng trong buổi tối ngày hôm nay, trong trụ sở quân sự của tập đoàn Jindai có một quái vật khổng lồ đang từ từ bay lên không trung, đó chính là Tàu Yamata.

Sau khi rời khỏi bệ phóng, nó bắt đầu khởi động lò phản ứng hạt nhân trong thân tàu, rồi dần dần gia tốc bay về phía Cực Bắc.

Trên thân tàu là 512 động cơ đang không ngừng phun ra những tia lửa màu lam, dưới đáy tàu là 128 động cơ đang phát ra những âm thanh ù ù.

Xung quanh con tàu là hơn một nghìn máy bay chiến đấu đang xếp thành đội hình tác chiến.

Con người luôn sợ hãi những thứ to lớn hơn mình, cho nên ngay khi con "Quái vật” này bay lên không trung, tất cả những binh sĩ trong trụ sở quân đội này bỗng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.

Ở một nơi khác, một quân đoàn của Jindai được trang bị đầy đủ vũ khí cũng đang xuất phát.

Trên những chiếc xe quân sự hiện đại là những binh sĩ chết lặng đang được đưa đến một chiến trường bí mật nào đó.

Trong thành phố số 23.

Jindai Kura đang bình tĩnh ngồi trong phòng hội nghị, trên người lúc này vẫn là bộ kariginu màu trắng tinh như cũ.

Mười vị quản sự đều đang ngồi trên đài cao, nhưng vì xung quanh họ không có bất kì chiếc đèn nào nên khuôn mặt của cả mười người người đều chìm trong bóng tối.

Có người hỏi:

"Jindai Kura, lúc còn ở thế giới ngoài, ngươi có cấu kết với những người du hành khác giết những dũng sĩ của gia tộc Jindai không?"

Jindai Kura bình tĩnh nói:

"Không."

"Jindai Kura, lúc Thần Bí Nghiệp Bộ bị tập kích, ngươi có chiến đấu hết sức mình không?"

"Không."

Câu trả lời vừa rồi của hắn khiến tất cả mọi âm thanh đều dừng lại.

"Vì sao.”

Jindai Seisho hỏi.

Jindai Kura bỗng ngẩng đầu nhìn lên đài cao:

"Có quá nhiều người nghĩ mình thông minh, cũng có quá nhiều người tự cho mình là đúng, Jindai Unichi muốn lập công nên tự ý hành động, ba người Jindai Unuma, Unan, Unyoru vì muốn giành được Momijigari nên mới mất mạng. Ta nghĩ, người bị thẩm vấn phải là họ mới đúng...Nếu họ còn sống."

"Làm càn!"

Trong bóng tối có người nói.

Jindai Seisho:

"Ngươi ra ngoài đi, bảo Jindai Unshuu vào đây."

Jindai Kura nhíu mày:

"Trong trận chiến này, không thể loại trừ khả năng Jindai Unshuu bảo tồn thực lực."

"Ra ngoài, chúng ta tự có quyết định của mình."

Mười mấy phút sau, Jindai Unshuu mặc một bộ tây trang màu đen chậm rãi bước vào phòng.

Trong bóng tối có người hỏi:

"Trong chuyện xảy ra lần này ở thế giới ngoài, ngươi nghĩ Jindai Kura có trách nghiệm gì không, vì theo những gì ta biết, từ đầu đến giờ hắn chưa ra tay bất cứ lần nào."

Jindai Unshuu nói:

"Ta nghĩ gia tộc nhất định phải nghiêm trị Jindai Kura, lúc còn ở thế giới ngoài, hắn cư xử rất cao ngạo, như vậy rất không phù hợp để gánh trách nghiệm của gia tộc! Trong chuyện lần này xảy ra ở thế giới ngoài, hắn là kẻ đáng nghi nhất!"

"Được rồi, ngươi ra ngoài đi."

Bầu không khí trong phòng hội nghị an tĩnh lại.

Có người nói:

"Có vẻ hai người này không hòa thuận lắm, nếu Jindai Unshuu có thể đạt đến cấp A thì sẽ không có ai ở thế giới ngoài có thể cản được hắn, Jindai Kura cũng vậy."

"Tán thành."

"Tán thành."

"Bỏ quyền."

"Tán thành..."

Quyền lực nhất định phải cân bằng.

Đây là quy tắc hành xử của đế vương.

Đáng tiếc mười vị quản sự đều không phải là đế vương.

"Vậy còn người có thể chấn nhiếp Shikigami thì sao.”

Jindai Seisho hỏi.

"Có lẽ đó là con cháu còn sót lại của Nguyên thị.”

Có người trả lời.

Nguyên thị chính là một trong những điều cấm kỵ của gia tộc Jindai, bởi vì hai từ này gắn liền với đoạn lịch sử mà gia tộc này không bao giờ muốn nhắc lại, cũng vì muốn xóa đoạn quá khứ đó mà trước đây họ đã động tay động chân để mặc cho vùng đất đó chìm xuống đáy biển.

Thật ra Jindai đã từng nghi ngờ, sở dĩ con quái vật dưới đáy Cấm Đoạn Chi Hải được tạo ra là bởi vì nó đã nuốt gia chủ của Nguyên thị.

Trong hơn một nghìn năm qua, Jindai vẫn luôn cho rằng họ đã hủy diệt hoàn toàn Nguyên thị.

Nhưng bây giờ cảm giác áp bách đó lại quay trở lại lần nữa.

Bởi vì thứ vừa xuất hiện có thể đe dọa đến sự tồn vong của gia tộc Jindai.

"Có nên giết không?"

"Không được giết!"

"Vì sao?"

"Đã rất nhiều năm, số lượng Shikigami không được tăng thêm. Hắn chính là tương lai của gia tộc, nên nhất định phải tìm được hắn."

"Tán thành."

"Tán thành."

"Tán thành..."

Trong thành phố số 22.

Ở một nơi nào đó trong trang viên Jindai Takamagahara.

Một tên võ sĩ đang vội vàng bước đi trên con đường rải đầy đá đen, rõ ràng diện tích của trang viên Takamagahara rất lớn những bầu không khí ở đây lại vô cùng bức bối.

Càng lại gần chỗ Thần Kiều, cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn, như thể có một con quỷ ở sâu trong trang viên đang nhìn chằm chằm vào ngươi vậy.

Ban ngày còn đỡ, nhưng cứ đến buổi tối, dù cho những võ sĩ tu luyện Thiết Xá Ngự Miễn của gia tộc Jindai đi qua đây thì cũng không nhịn được mà phải rùng mình một cái.

Võ sĩ quỳ gối trước một căn phòng:

"Lão tổ tông, gia chủ nói ngài có thể hành động."

Trong phòng vang lên một giọng nói già nua khàn khàn:

"Biết rồi."

---

Để bảo vệ bản dịch tránh bị reup mình sẽ bắt đầu set truyện chỉ đọc được trên ứng dụng từ mai. Mong các bạn thông cảm ạ. Ứng dụng YY hiện đã được tối ưu cho việc đọc truyện, rất tiện lun!!!