Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1398: Trong Quán Rượu




Thành phố số 18, một trong hai thành phố chính của Liên bang.

Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ngồi trong một quầy rượu. Trên sàn nhảy, quầy rượu đều có máy chiếu 3D để chiếu ra hình mấy vũ nữ diễm lệ, nhảy vũ đạo khiêu gợi trắng trợn.

Hồ Tiểu Ngưu chống cằm ngồi xem, bình tĩnh nói:

"Thật sự có người xem cái này à, vì sao không mời người thật đến nhảy?"

Trương Thiên Chân nhắm mắt điều tức, bây giờ bất cứ lúc nào hắn cũng đang tranh thủ tu hành.

Thẳng đến khi nghe Hồ Tiểu Ngưu nói câu này, mới mở mắt ra trả lời:

"Lúc đầu quán rượu nhỏ này cũng không kinh doanh nghành này, họ chỉ đơn giản là dùng hoạt động này để che dấu một số ý đồ chân thực, cho nên dùng đồ giả thì chi phí thấp hơn một chút."

Lúc này, một người đàn ông mập mạp mặc áo khoác da cười lấy lòng đi tới:

"Hai vị đại ca Hằng Xã, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tồi tàn này của ta?"

Nửa người dưới của người đàn ông mập này đều đổi thành thân thể máy móc, bình thường, chỉ có binh sĩ bị thương trên chiến trường, hoặc là thành viên câu lạc bộ bị người ta chém trọng thương ở đầu đường chứ không ai đi đổi thân thể máy móc trên một phần cơ thể lớn đến vậy.

Vừa dứt lời, đã thấy Trương Thiên Chân đột nhiên ra tay, bắt lấy bàn tay đầy đặn của ông chủ quán rượu này đặt trên bàn, tốc độ nhanh chóng, thậm chí khiến cho người ta không kịp chớp mắt.

Không đợi ông chủ kia kịp phản ứng, Trương Thiên Chân đã dùng đũa đâm xuyên qua bàn tay của hắn, dính cứng xuống mặt bàn trước mặt.

Đợi chừng hai giây, ông chủ mới cất tiếng kêu rên...

Trương Thiên Chân chậm rãi nói:

"Trong địa bàn của Hằng Xã, chỉ cho bán duy nhất một loại chip Dopamine, không cho phép bán thuốc phiện hóa học, đã từng nghe nói đến quy củ này chưa?"

Ông chủ mập mạp kêu rên:

"Nhưng có rất nhiều người không mua nổi thiết bị tiếp nhận sóng não, họ không dùng được chip Dopamine!"

Trương Thiên Chân sửng sốt:

"Nếu là ngày thường, có thể ta sẽ nói lý với ngươi, nhưng hôm nay thì không được."

Đang nói chuyện, Trương Thiên Chân lại mang ra năm cây đũa, từng cái đóng vào bàn tay của đối phương.

Ông chủ quầy rượu đưa tay còn lại sờ soạng bên hông, lại phát hiện khẩu súng trong bao súng của mình, đã xuất hiện trong tay Hồ Tiểu Ngưu.

Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc nói:

"Tập trung nghe hắn nói, đừng có thất thần."

Trương Thiên Chân:

"Ta biết các ngươi đi một chuyến này, phía sau cũng rất cứng, đều là kẻ liều mạng. Nhưng ở thành phố số 18, bất kể là ai tới, muốn buôn bán ở thế giới ngầm cũng phải thành thật theo quy củ của Hằng Xã...A, ánh mắt của ngươi sinh động như vậy, khiến ta nhìn ra tinh thần không chịu thua. Không sao, ngươi cứ quỳ gối quan sát ở đây, xem ta nói có đúng không."

Nhưng đúng vào lúc này, cửa trước quầy rượu bỗng nhiên xông tới hơn mười người áo đen, cửa sau cũng giống vậy.

Những người kia giơ tay lên liền muốn xả súng bắn chết Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân. Trương Thiên Chân liền đứng chắn trước mặt Hồ Tiểu Ngưu, cẩn thận bảo vệ hắn sau lưng.

Nhưng chính một chớp mắt này, sắc mặt tất cả sát thủ đều đỏ hồng, huyết dịch bị áp lực cường đại ép ra khỏi lỗ chân lông, ánh mắt cũng từ màu trắng chuyển thành màu máu.

Những sát thủ kia thậm chí còn không có cơ hội xuất thủ đã chết đi.

Hình ảnh thật quỷ dị mà kinh hãi.

Tại chiếc ghế dài cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng dậy.

Người đàn ông trẻ tuổi tháo nón xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Ngưu:

"Làm xong rồi."

Ông chủ quầy rượu quỳ trên mặt đất hoảng sợ nói:

"Lý Đông Trạch!"

Trương Thiên Chân cười tủm tỉm nói:

"Những người vừa đến đều thuộc Jindai, ngươi cảm thấy kẻ đứng sau ngươi cứng hơn cả tập đoàn Jindai sao?"

Trước khi xuyên qua, trong khoảng thời gian cuối cùng, Khánh Trần thông qua "Đại Phú Ông" đã nhắc nhở tất cả thành viên Bạch Trú. Sau khi xuyên không nhất định Jindai sẽ tiến hành trả thù với toàn thể thành viên Bạch Trú.

Sự thật cũng đúng như Khánh Trần dự liệu, Jindai tới.

Chỉ là không giống như Bạch Trú đi Nhật Bản trả thù, Jindai trả thù giống như tự tặng không cái mạng.

"Được rồi."

Lý Đông Trạch nói:

"Đừng nói nhảm với hắn nữa."

Trương Thiên Chân đứng dậy, đi theo Lý Đông Trạch ra phía ngoài:

"Cảm ơn ông chủ Lý."

Lý Đông Trạch thản nhiên gật gật đầu:

"Ngươi quả thật nên cám ơn ta, nếu như không phải vì ứng phó với sự trả thù của Jindai, hiện tại ta đã khởi hành đến phương Bắc."

Hồ Tiểu Ngưu nghe thấy hắn nhắc đến việc này nên hỏi ngay:

"Khánh Trần có nguy hiểm không?"

Lý Đông Trạch nhìn Hồ Tiểu Ngưu:

"Khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, trên thế giới này có ai không trải qua mấy lần nguy hiểm? Nhưng ta đã truyền tin tức đến chỗ tiên sinh, dù Khánh Trần gặp nguy hiểm..."

Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân biết, tiên sinh mà Lý Đông Trạch nói tới chính là Lý Thúc Đồng, vị Bán Thần thần bí kia.

Nếu như Bán Thần tự mình xuất thủ, có phải Khánh Trần liền có thể hoá nguy thành an không?

Lý Đông Trạch dừng lại một chút, nói tiếp:

"Tiên sinh đã ra tay, dù Khánh Trần gặp nguy hiểm, tiên sinh cũng có thể mang thi thể của hắn về."

Hồ Tiểu Ngưu: "???"

Trương Thiên Chân: “???"

Nếu không phải tự biết đánh không lại người đàn ông trước mặt này, bọn họ nhất định sẽ động thủ!

Lý Đông Trạch bổ sung: "Còn có thi thể của gia chủ Jindai."

Hồ Tiểu Ngưu: "..."

Trương Thiên Chân: "..."

Lúc này, Lý Đông Trạch móc chiếc đồng hồ bỏ túi của mình ra từ trong ngực:

"Tuyết sắp rơi, nên về nhà sớm."

Nói xong, liền đội mũ lên, đi vào trong ánh đèn xanh tím của thành phố số 18.