Thế giới lại chìm vào bóng tối, lần nữa sáng lên.
Đếm ngược trở về 720:00:00.
Lần xuyên qua này, thời gian vẫn là 30 ngày như cũ.
Khánh Trần đã trải qua rất nhiều lần xuyên qua và trở về, nhưng mỗi lần trải nghiệm quá trình chuyển đổi thế giới này, vẫn sẽ cảm thấy kỳ diệu.
Nó tựa như là bị Thần Linh dùng thủ đoạn thần kỳ nhất, cưỡng ép ghép hai thế giới lại cùng một chỗ, ảnh hưởng lẫn nhau rồi dần dần không thể phân biệt được nữa.
Có một vài việc không thể làm ở thế giới trong, có thể đi ra thế giới ngoài làm.
Có vài người ở thế giới trong không giết được, có thể giết ở thế giới ngoài...
Khánh Trần nhìn màn đêm tối tăm trước mặt, thời gian đã qua một tháng, hắn vẫn còn ở trong chuồng heo hôi thối ngập trời, trên tay chân vẫn còn mang xiềng xích nặng đến mấy trăm cân.
Hai người Vương Vũ Siêu, Triệu Minh Khả, vẫn bị treo bên ngoài chuồng heo.
Sự chênh lệnh thời gian giữa hai thế giới trong ngoài, khiến Khánh Trần gần như sinh ra một loại ảo giác: Hai này đã bị treo ngược cả một tháng.
Vì loại ảo giác này, cảm xúc trong nội tâm Khánh Trần vốn đã lắng xuống, bỗng nhiên lại cuồn cuộn nổi bão.
Trong chuồng heo Khánh Trần chậm rãi đứng dậy, chờ đợi.
Hắn thầm đếm ngược mười giây trong lòng.
Vào một khắc đếm ngược kết thúc, toàn bộ căn cứ quân sự bí mật A02 đột nhiên vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Nơi này đã rất lâu không vang lên tiếng còi cảnh báo, đám tù nhân vốn đã nằm ngủ trong khu giam giữ, cũng nhao nhao xuống giường.
Mỗi người đều dán lỗ tai lên trên cửa sắt đóng chặt trong khu giam giữ, muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, họ chỉ nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, còn lại thì không rõ ràng cho lắm.
Khánh Trần đứng trong chuồng heo, chậm rãi nhấc xiềng xích nặng nề trên cánh tay lên, từng bước một giẫm lên lớp bùn đất hòa với vụn băng dưới chân, sau đó đi đến rìa chuồng heo.
Xiềng xích này quá nặng, đến mức dù hắn làm gì cũng giống như đang quay chậm, dù hắn vừa mới tấn thăng cũng không thể bỏ qua sức nặng này.
Khánh Trần đứng ở rìa chuồng heo, nhìn về hướng quân doanh, lại từ từ mở bàn tay ra, đặt đoá hoa bách hợp không biết đã nắm trong lòng bàn tay từ bao giờ bên cạnh Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu.
Hắn nhìn bầu trời đêm nhẹ nhàng nói:
"Chúc kiếp sau hai người được sinh ra ở một niên đại hòa bình, nơi đó có chim hót hoa nở, trong công viên có ông lão luyện kiếm, dưới lầu có người bán điểm tâm. Bọn nhỏ có thể không buồn không lo chạy chơi với nhau, kẻ yếu không sợ bị ức hiếp."
Đó là đồ vật hắn mang về từ thế giới ngoài.
Rất nhiều người cho rằng, Khánh Trần bị nhốt ở chỗ này, nhất định hắn sẽ mang từ thế giới ngoài về một thứ đủ để giúp mình thoát khốn, dù trong lòng bàn tay không đủ để mang vũ khí hạng nặng, nhưng mang một quả lựu đạn cũng tốt.
Nhưng Khánh Trần không có, hắn chỉ mang theo một đóa hoa, còn có đồng tiền vàng Lý Tu Duệ cho hắn.
Khánh Trần cười nói với thi thể Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả:
"Yên tâm, ta sẽ báo thù cho các ngươi. Ngoài ra, ta cũng sẽ mang các huynh đệ Khánh thị còn lại ra ngoài. Cám ơn các ngươi."
Một tiếng cảm ơn này, là cảm ơn những người ở đây đã cứu rỗi linh hồn từng lạc lối của hắn.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là, Khánh Trần làm xong hết thảy liền ngồi xuống chuồng heo.
Hắn không nổi điên giết người, cũng không có nghĩ cách thoát khốn, bình tĩnh không giống như là một người bị cầm tù.
...
Quân doanh bên kia, Jindai Unchoku phụ trách toàn bộ căn cứ quân sự bí mật A02, sắc mặt tái nhợt nhìn ký túc xá trước mặt.
Ký túc xá rộng lớn có thể chứa được mấy trăm người, tựa như một bệnh viện dã chiến, cách mỗi vài mét lại có một cái giường.
Nơi này vốn nên có 621 tên người du hành tham dự tập huấn, nhưng lúc này đã rỗng tuếch, chỉ còn lại hơn mười người bị bỏng nặng, trên người phủ đầy vết thương bởi dao, súng.
Hơn mười người kia, đang phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Jindai Unchoku biết đã xảy ra chuyện gì: Ở thế giới ngoài, có người tiến hành tàn sát những người tham gia huấn luyện trong căn cứ quân sự bí mật A02!
Đối với người du hành mà nói, đã qua một tháng.
Nhưng đối với Jindai Unchoku mà nói, mình vừa mới kiểm tra quân doanh xong, vừa quay người đi hơn sáu trăm người liền biến mất.
Phải biết, người du hành tử vong ở thế giới trong, thi thể sẽ trở lại thế giới ngoài.
Nhưng nếu tử vong ở thế giới ngoài, lần sau xuyên qua sẽ tan biến vào hư không.
Trước đó, trong tin tức liên bang, đã từng đưa tin rất nhiều người đột ngột biến mất, có người đang uống rượu trong quán bar, sau đó đột nhiên biến thành không khí.
Tựa như bị người ta dùng cục tẩy xóa sạch.
Hẳn là do Khánh Trần làm.
Nhưng Jindai Unchoku khó có thể lý giải được, một tù nhân thôi mà, cho dù người du hành có thể hoạt động tại thế giới ngoài, làm sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy được!
Mà chuyện này, chính là nhiệm vụ sau cùng Khánh Trần giao cho Quý Quan Á.
Điện thoại vệ tinh mà Jindai Unchoku mang theo người reo vang. Sau khi Jindai Unshuu trở về, việc đầu tiên hắn làm là báo cáo tất cả những chuyện phát sinh tại thế giới ngoài cho mười vị quản sự.
Mà chuyện đầu tiên mười vị quản sự làm, chính là thông báo cho Jindai Unchoku đề cao cảnh giác, đồng thời phái thêm bộ đội tiếp viện.
"Bạch Trú."