Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người còn nhỏ hơn cả nàng...
Jinguji Maki sợ hãi nhìn vị tỷ tỷ này, cô bé cũng không biết mình đã làm chuyện gì sai mà khiến đối phương nhìn mình với ánh mắt đó.
Hơn mười phút sau, Giang Tuyết đã bưng ra hai phần cơm rang, vì đây là món ăn chế biến nhanh nhất nên nàng mới lựa chọn nấu nó.
Jinguji Maki nhanh chóng nhận phần của mình, Lý Đồng Vân thấy thế thì bĩu môi nói:
"Nhìn như sắp chết đói ấy."
Nam Canh Thần: "..."
Lưu Đức Trụ: "..."
Không phải họ không muốn nói, mà là không dám tham gia vào cuộc chiến này.
Bây giờ Lý Đồng Vân chính là một trong những thành viên có địa vị cao nhất trong biệt thự của Bạch Trú, mỗi ngày nàng chính là người đốc thúc họ tu luyện thay Khánh Trần...
Giang Tuyết hỏi:
"Người nhà của đứa trẻ này đâu?"
Ương Ương thở dài nói:
"Cha cô bé đã qua đời, mẹ thì tái giá với người khác. Cô bé sống với bà, bà cô bé kinh doanh một khách sạn suối nước nóng nho nhỏ, nhưng mới qua đời cách đây không lâu. Trước đây Thần Bí Nghiệp Bộ treo thưởng cho người tìm được Khánh Trần và nàng, không ngờ ngay cả mẹ cô bé cũng muốn bắt nàng để đổi tiền thưởng...Lại là một đứa trẻ đáng thương giống Khánh Trần..."
Tất cả các thành viên của Bạch Trú đều quay sang nhìn Maki-chan, không ai biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, Lý Đồng Vân đột nhiên quay người chạy lên tầng, một lúc sau nàng ôm một con gấu bông xuống đặt bên cạnh Maki-chan rồi nói:
"Đây là quà cho ngươi, ngươi và ta sẽ ngủ chúng một phòng, sau này ta sẽ dạy tiếng Trung cho ngươi."
Jinguji Maki không hiểu nàng đang nói gì, cô bé cũng không hiểu tại sao thái độ của đối phương lại thay đổi nhanh như vậy.
...
Thời gian đếm ngược 01:00:00.
Trong hầm trú ẩn dưới hội trường trung tâm thành phố thành phố Osaka, Jindai Sora đang cắt lên ngực một thi thể để hiến tế nó cho Ungaikyo.
Đã 7 ngày trôi qua kể từ trận chiến hôm đó, mỗi ngày nàng đều dùng Ungaikyo để xem Khánh Trần đang ở đâu, nhưng lần nào trên gương cũng chỉ hiện lên một màu đen kịt.
Thật ra Jindai Sora đã suy nghĩ rất lâu, nhưng nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được vì sao tên Joker đó lại có thể ở trong bóng tối liên tục 7 ngày liền.
Ngay cả nhân vật như Jindai Kura cũng chỉ có thể chịu được 6 ngày mà thôi.
Trong suy nghĩ của nàng, Jindai Kura giống như một vị Thần, nên nàng không thể nào chấp nhận được chuyện người khác còn có tố chất tâm lí tốt hơn cả Jindai Kura được.
Lần này, trên Ungaikyo vẫn là một màu đen kịt y như những lần trước.
Nhưng chỉ một giây sau, Jindai Sora đã ngẩn người ra, bởi vì màu đen trên Ungaikyo đã thay bằng rất nhiều ánh đèn neon chói lóa.
Còn đối phương đang mỉm cười nhẹ nhàng dạo bước trên con phố phồn hoa nhất ở Dotonbori.
Jindai Sora chú ý tới một chi tiết: Đó là khuôn mặt đối phương lúc này nhìn vô cùng sáng sủa, không hề giống một người tự nhốt mình trong bóng tối suốt 7 ngày chút nào.
Lúc mới bước ra khỏi căn phòng tối đó, khuôn mặt nàng nhìn như thế nào nhỉ?
Bờ môi trắng bệch, màu da tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt vô thần.
Ngay cả Jindai Unshuu cũng như vậy.
Nhưng tên Joker này thì sao, bây giờ nhìn hắn chẳng khác gì người bình thường cả, như thể trong 7 ngày qua, hắn chưa bao giờ phải sống trong bóng tối vậy!
Chờ chút, tại sao bây giờ đối phương lại dám ra ngoài, chẳng lẽ hắn nghĩ Thần Bí Nghiệp Bộ sẽ không thể bắt được hắn trong 1 tiếng?!
Hơn nữa, tại sao Joker lại dám ngang nhiên đi trên phố đi bộ như vậy, thậm chí còn để nàng dễ dàng nhận ra con đường hắn đang đi ở đâu?
Jindai Sora lập tức gọi điện thoại cho Jindai Unshuu:
"Unshuu, mục tiêu vừa xuất hiện ở số B214 đường Dotonbori, bắt hắn lại!"
Chỉ vài phút sau, hàng trăm người du hành thời gian đã chạy ra khỏi hội trường trung tâm thành phố Osaka, mục tiêu của tất cả họ đều là đường Dotonbori.
Ngoài ra, màn hình trong hội trường thành phố Osaka cũng hiện lên hình ảnh giám sát truyền về từ những camera trên đường Dotonbori.
"Mục tiêu đang đi về phía khách sạn Regis."
"Mục tiêu đã tiến vào sảnh khách sạn Regis."
"Mục tiêu đang đi thang máy lên tầng cao nhất."
"Mục tiêu đã lên sân thượng."
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, tại sao đối phương lại ra ngoài lúc này, nếu hắn đã ra ngoài thì sao hắn không chọn một nơi dễ chạy trốn mà lại chọn một vị trí đặc biệt như vậy?
Jindai Unshuu cảm thấy, rõ ràng việc Joker đột nhiên xuất hiện chính là một cái bẫy.
Nhưng hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu đối phương tự nhiên chạy lên sân thượng làm cái gì.
Dưới bầu trời là thành phố Osaka rực rỡ ánh đèn, mà bên trong khung cảnh đó đang xen lẫn hàng trăm người mặc áo đen lít nha lít nhịt như đàn châu chấu đang chạy về phía khách sạn Regis.
Lúc này, Khánh Trần đang mỉm cười đứng trên sân thượng, vì trước đây hắn đã từng uống Cảnh Sơn Trà nên thị lực của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Bây giờ hắn đang nhìn thật kĩ khuôn mặt những người muốn giết hắn, sau đó ghi tạc những khuôn mặt đó vào đầu.
Hắn không đi bởi vì hắn muốn đợi giây phút này.
Trên sân thượng vắng vẻ, chỉ có một thiếu niên đang nở một nụ cười bí hiểm.
Đây chính là món quà mà hắn muốn tặng cho Thần Bí Nghiệp Bộ trước khi xuyên qua.
Nhưng lần xuyên về sau hắn mới có thể công bố nó.
Thời gian sắp về không.
Dù ngươi có tránh né như thế nào thì sớm muộn gì những thứ phải đền cũng sẽ đến, nên từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ tránh né bất cứ chuyện gì.
Thời gian đếm ngược 00:00:00, xuyên qua.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠
🩸Trọng Sinh Chi Tự Thủy Lưu Niên (Bản Dịch): Trọng sinh, hài hước, điền văn,....🩸