Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1394: Không Còn Tư Cách




Tần Thư Lễ và Trương Uyển Phương ngồi trên xa lao vùn vụt quay về, không hiểu sao, họ bỗng cảm thấy chiếc xa này không hề thoái mái như trước nữa.

Tần Thư Lễ im lặng rất lâu mới lên tiếng:

"Chuyện của Khánh Trần, ngươi định làm thế nào..."

Trương Uyển Phương nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Ta cũng không biết...Bây giờ ta đang cảm thấy rất loạn."

Một lúc sau, xe đã đến gần biệt thự của Bạch Trú, thủ hạ của La Vạn Nhai lập tức xông ra cản họ lại.

Bây giờ thực lực của những người này đã không còn như xưa, nhờ được bọn Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần quán đỉnh mỗi ngày, thực lực của những người này đều đã đạt đến cấp D.

Mà phần lớn những nhân viên bảo an xung quanh những biệt thự của các tập đoàn ở thế giới trong cũng có chỉ thực lực như vậy.

Trương Uyển Phương xuống xe, sau đó nói với một tên nhân viên bảo an:

"Xin chào, xin hỏi Khánh Trần có ở đây không?"

Một lúc sau, La Vạn Nhai cũng đi ra từ trong biệt thự, vừa thấy họ, hắn đã bình tĩnh nói:

"Xin hỏi các vị có chuyện gì không?"

Trương Uyển Phương:

"Ta tìm Khánh Trần, ta là mẹ của hắn."

Có vẻ La Vạn Nhai đã sớm lường trước sẽ xảy ra chuyện này nên bình tĩnh nói:

"Hắn không ở đây, hơn nữa hắn cũng đã dặn dò trước chuyện này. Hắn biết, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ nghe nói chuyện về hắn, sau đó tìm đến đây. Nhưng nếu trước đây ngươi đã bỏ lại hắn rồi thì đừng để ý đến hắn nữa. Yên tâm, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho Tần Thư Lễ ở thế giới trong, Hội Phụ Huynh sẽ không giao nhiệm vụ nguy hiểm cho hắn, cũng sẽ không để hắn tham dự những hành động nguy hiểm, bây giờ ngươi nên an tâm sống cuộc sống của mình đi, đừng quan tâm đến hắn nữa."

Thật ra Khánh Trần đã sớm lường trước được sẽ có một ngày tên tuổi của mình lên hot search, sớm muộn gì Trương Uyển Phương cũng sẽ tìm được đến đây, cho nên trước khi đi, hắn đã dặn dò rất kĩ chuyện này cho La Vạn Nhai.

Đúng lúc này, trên bầu trời phía xa bỗng xuất hiện một cô gái, trên tay nàng là một chiếc định vị GPS vệ tinh, ngay khi bay đến gần chỗ họ, đối phương bắt đầu từ từ hạ xuống.

Trong tay cô gái là một cô bé buộc tóc hai bên, nhìn vô cùng đáng yêu.

La Vạn Nhai vừa thấy nàng thì bĩnh tĩnh quay sang nói với vợ chồng Tần Thư Lễ:

"Hai người về đi, chúng ta còn chuyện quan trọng khác phải làm."

Vừa dứt lời, La Vạn Nhai đã đi thẳng vào biệt thự của Bạch Trú, chỉ để lại Trương Uyển Phương ngơ ngác đứng tại chỗ.

Nàng hiểu, bây giờ ngay cả tư cách quan tâm Khánh Trần, nàng cũng không có.

...

Trong biệt thự của Bạch Trú.

Ương Ương và Jinguji Maki lặng lẽ hạ xuống sân sau biệt thự.

Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ và Giang Tuyết vội vàng chạy đến, sau đó tất cả cùng ngơ ngác nhìn từ trên xuống dưới Ương Ương và Maki-chan.

Nam Canh Thần chần chờ rất lâu mới chỉ tay vào Maki-chan rồi hỏi:

"Vị này là..."

Ương Ương sảng khoái nói:

"Đây là con của ta và Khánh Trần lưu lạc bên ngoài."

Nam Canh Thần:

"Cái gì?!"

Câu nói vừa rồi của Ương Ương khiến tất cả mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, nàng biết Maki-chan không hiểu tiếng Trung nên nàng có nói gì thì đối phương cũng không thể phản đối, Nam Canh Thần bị câu nói của nàng dọa đến mức nấc cục.

Giang Tuyết dở khóc dở cười:

"Bây giờ cô bé bao nhiêu tuổi rồi rồi, lúc cô bé mới sinh ra không biết ngươi và Khánh Trần đã lớn chưa nữa."

"Hắc hắc.”

Ương Ương giải thích:

"Đây là đồ đệ mà Khánh Trần mới thu, tên là Jinguji Maki, Khánh Trần nói sau này cô bé sẽ ở biệt thự của Bạch Trú. Các ngươi dạy cô bé học tiếng Trung trước đi, ta đi bố trí môi trường trọng lực trong tầng hầm, sau này cô bé sẽ huấn luyện ở đây. Hiện tại tốt nhất mọi người đừng nên cho cô bé ra ngoài."

"Ngao ngao.”

Nam Canh Thần tỉnh táo lại, vừa rồi hắn còn nghĩ, Trần ca còn nhanh chân hơn mình, vậy mà trước đây mỗi ngày còn kinh bỉ hắn.

Bây giờ mới biết, hóa ra là Ương Ương lừa họ...

Ương Ương nói:

"Gì Giang Tuyết, ngươi nấu cái gì ăn cho chúng ta đi, vì thời gian rất gấp nên chúng ta chỉ dám dừng lại mấy lần, có lẽ bây giờ cô bé đói lắm rồi. Ăn xong ta sẽ phải quay lại Nhật Bản ngay, bây giờ Khánh Trần đang rất nguy hiểm."

"Được rồi.”

Giang Tuyết vội vàng chạy vào phòng bếp nấu cơm.

Jinguji Maki tò mò nhìn xung quanh, đối với cô bé, tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng lạ lẫm, nhưng ánh mắt của những người xung quanh lại vô cùng ấm áp, lúc này, La Vạn Nhai đang cố gắng dùng chút kiến thức ít ỏi về tiếng Nhật của mình để nói ra một câu xin chào sứt sẹo: kon...ni...Chi...ha!

Maki-chan cười cúi đầu đáp lại:

"Konnichiha."

Cô bé biết, đây chính là nơi sư phụ mình sinh sống, những người này cũng là bạn của hắn.

Thật ấm áp.

Nhưng cô bé chợt phát hiện, trong số những người ở đây, cố một người đang bình tĩnh nhìn mình...

Tiểu Đồng Vân đang lặng lẽ quan sát Maki-chan, không hiểu sao, sau khi biết đối phương chính là đồ đệ của Khánh Trần, nàng bỗng cảm thấy rất khó chịu.

Trước kia trong biệt thự của Bạch Trú, chỉ có mình nàng là còn nhỏ nên ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nàng.