Trong hai lần họ theo dõi Khánh Trần thì cả hai lần đối phương đều có thể sử dụng những phương pháp vô cùng đơn giản để qua mắt Ungaikyo, thậm chí còn khiến họ không biết phải làm như thế nào.
Rõ ràng họ đang sở hữu Thần khí theo dõi, vậy mà vẫn không thể nào tìm ra được đối phương.
Nhưng đúng lúc này, Jindai Unshuu lại nhìn điện thoại nói:
"Trong 24 giờ trước, có một người đã đang tải một bài viết lên internet, tiêu đề bài viết là Cách để tránh bị ATS-088 Shikigami Ungaikyo theo dõi, nội dung bài viết đó nêu rất rõ công dụng của Ungaikyo, làm cách nào để qua mắt những người muốn theo dõi, làm thế nào để tránh bị Ungaikyo nhìn trộm, trong số đó có một phương pháp là trốn vào một nơi nào đó thật tối để đối phương không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì...Bây giờ bài viết này đang rất hot bên Trung Quốc."
Ngoài ra trong bài viết đó còn nhắc đến một phương pháp để qua mắt người muốn theo dõi, ví dụ như ngươi đang đi dạo trong cố cung, nhưng trong tay ngươi lại là một vật kỉ niệm của cảnh khu Thiên Đàn thì chắc chắn những người sử dụng Ungaikyo sẽ nghĩ ngươi đang ở Thiên Đàn.
Dù sao thì phạm vi quan sát của Ungaikyo cũng không quá lớn, nên rất dễ qua mắt được nó.
Jindai Sora tức điên người, sao tự nhiên nàng cảm thấy muốn giết người vậy nhỉ? Hắn biết cách tránh né thì giữ cho mình đi, còn đi dạy cho người khác làm gì?!
Ngươi đang muốn khiến người khác khó chịu sao?!
"Nhưng một người sao có thể ở trong bóng tối lâu như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ không nổi điên sao?"
Jindai Sora nhớ lại thời gian họ từng tham gia khóa huấn luyện trong phòng tối, khóa học này là khóa học bắt buộc của tất cả những nhân viên chiến đấu trong gia tộc Jindai, lúc đó gia tộc đã nói, sau khóa học này, họ sẽ học được cách đối mặt với sự sợ hãi.
Lúc đó Jindai Unshuu chịu được năm ngay trong phòng tối, Jindai Kura chịu được sáu ngày, còn Jindai Sora chỉ chịu được ba ngày.
Ở trong một căn phòng tối om không hề dễ dàng như mọi người thường nghĩ, chỉ những người từng trải qua khóa huấn luyện đó mới có thể hiểu được cảm giác này, chỉ họ mới biết trong một bóng tối tĩnh lặng, không có khái niệm về không gian hay thời gian đó, tâm trí của con người sẽ phải đối mặt với những gì
Jindai Kura lạnh nhạt nói:
"Có lẽ vì hắn không muốn bị tìm thấy nên mới nghĩ ra cách này để trốn đến khi xuyên qua. Dù sao thì bây giờ Khánh Trần còn đang bị giam ở căn cứ quân sự A02, mà hắn mới chỉ đạt cấp C, nên chắc chắn không thể tự trốn thoát khỏi đó được, nên sau khi báo thù cho hắn, ông chủ Bạch Trú nhất định phải bảo tồn thực lực đến khi xuyên về thế giới trong để cứu hắn. Nên hắn sẽ tìm mọi các để tránh bị thương trước khi xuyên qua."
Jindai Unshuu trầm tư một lúc rồi mới nói:
"Không sao, bây giờ tất cả mọi con đường ra khỏi Nhật Bản đều bị chúng ta phong tỏa, bắt được hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dù tâm lí hắn có vững vàng đến mức nào thì nhiều nhất 6 ngày nữa, hắn cũng phải xuất hiện thôi, vì chẳng có người nào có thể chịu được sự cô đơn trong bóng tối quá lâu đâu. Dù lần này hắn có thể chịu được đến khi xuyên qua thì khi xuyên về hắn sẽ phải xuất hiện thôi, không ai có thể chịu đựng trong bóng tối một thời gian dài cả."
"Vậy chúng ta chỉ có thể đợi sao?"
Jindai Sora hỏi.
Jindai Kura:
"Trước tiên cứ lan tin ông chủ Bạch Trú giết người ra ngoài, để tất cả mọi người đều biết chính hắn là người giết bốn người được trời chọn của Jindai. Chúng ta cũng phải chuẩn bị cẩn thận, đến khi quay về thế giới trong chắc chắn chúng ta sẽ bị đưa đi thẩm vấn, đến lúc đó mọi người cứ đổ hết mọi tội danh lên đầu Bạch Trú là được."
...
Lạc thành.
Một chiếc xe Mercedes-Benz cấp S mới tinh đang chậm rãi rẽ vào cửa một khu nhà cũ kĩ trên đường Hành Thự.
Xe con dừng lại, Tần Thư Lễ nhẹ nhàng mở cửa xuống xe, Trương Uyển Phương cũng dắt Tần Hạo Hạo xuống xe.
Thấy chồng mình phải vất vả xách đồ, nàng liền nói:
"Cứ để đó đi, đợi chút nữa bảo anh trai và em trai của ta xuống mang lên. Dù sao thì trong chỗ đồ đó cũng có phần của họ, bảo họ mang lên cũng không sai."
"Được thôi.”
Tần Thư Lễ gật đầu.
Vì sắp đến tết nên Tần Thư Lễ dẫn cả nhà về thăm bố mẹ của Trương Uyển Phương.
Quà tết mà hắn mang đến hôm nay là một chiếc chân giò hun khói của hãng Kim Hoa, một hộp Mao Đài, đây đều là những thứ mà một gia đình bình thường rất khó mua được, chỉ tính riêng hộp Mao Đài gồm sáu bình kia đã trị giá hơn 10.000 tệ rồi.
Trước đây, mỗi lần về nhà Trương Uyển Phương chúc tết, Tần Thư Lễ thường chỉ mang hai bình rượu ngũ lương mà thôi.
Những chủ nhà máy như hắn chính là như vậy, tuy bề ngoài nhìn có vẻ rất giàu có nhưng thật ra hơn 90% tài sản của hắn lại nằm ở vật liệu, tiền nhập hàng, tiền nợ ngân hàng, nên thường thì trong tay hắn có rất ít tiền mặt, chỗ tiền đó cũng chỉ đủ để duy trì một cuộc sống ổn định mà thôi.
Cho nên, bảy tám năm nay, Tần Thư Lễ vẫn không mua xe mới.
Lúc bước vào tòa nhà, Tần Thư Lễ nhìn thấy một chiếc Porche 911 đang đậu ngay trong bãi đỗ xe, nhưng hắn không để ý lắm.