"Sư phụ, mấy ngày nay gì Ương Ương mời ta ăn rất nhiều đồ ăn ngon."
"Sư phụ, gì Ương Ương nói lát nữa nàng sẽ đưa ta đến Lạc thành, nàng còn nói đó là nơi ngươi sống."
"Sư phụ, ngươi nhất định phải bảo trọng, ta sẽ chờ ngươi ở Lạc thành.”
Maki-chan khóc lóc nói chuyện với Khánh Trần rất lâu.
Khánh Trần hỏi:
"Mấy ngày nay có chăm chỉ huấn luyện không?"
Maki-chan lập tức im bặt:
"Để ta đưa điện thoại cho gì Ương Ương."
Khánh Trần cười:
"Khi đến Lạc thành không được lười biếng nữa."
Maki-chan:
"Ừm..."
"Là ta bảo cô bé không cần huấn luyện, nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta, đừng trách một đứa trẻ như vậy, đang trên đường chạy trốn thì còn huấn luyện làm cái gì.”
Ương Ương vừa cầm điện thoại vừa lẩm bẩm.
Không biết vì sao, sau khi nghe thấy câu nói này của nàng, Khánh Trần bỗng nhớ đến câu châm ngôn "Con hư tại mẹ" mà người ta hay nói...
Hắn hỏi:
"Ngươi định làm gì tiếp theo?"
Ương Ương:
"Tiếp theo ta định nhanh chóng đưa Maki-chan về nước. Bây giờ tất cả các con đường có thể ra khỏi Nhật Bản đều đã bị Thần Bí Nghiệp Bộ phong tỏa, đưa cô bé bay về nước là phương pháp an toàn và đơn giản nhất...Nhưng nếu bây giờ ta quay về thì ngươi có tự lo được cho mình không? Ngươi nên cẩn thận với ba người được trời chọn còn lại, có lẽ họ với là những kẻ lợi hại nhất trong số 7 người đó, ta nghi ngờ trong số họ có một tên là cao thủ cấp A. Hơn nữa thời gian này, tung tích của Lee Hyun Ji rất bí ẩn, ngươi nên cẩn thận, rất có thể hắn sẽ lẻn đến Nhật Bản để ám sát ngươi."
Lee Hyun Ji, chính là người được trời chọn của Kasima đã đối đầu với Lục Dực Thiên Sứ ở Châu Âu lúc trước.
Lúc đó Lee Hyun Ji còn bị tạc đạn hủy mất nửa gương mặt, mà tội danh này cũng được quy lên đầu Joker.
Ương Ương nói:
"Ngươi nhất định phải cẩn thận, khi nào đưa nàng về đến nơi ta sẽ quay lại đón ngươi."
Khánh Trần cười nói:
"Yên tâm, bây giờ ta đang ở một nơi rất an toàn. Chỉ cần ngươi không lạc đường thì chắc chắn ta sẽ quay lại gặp ngươi."
"Nơi an toàn?"
Ương Ương nghi hoặc:
" Không phải ngươi nói Jindai có Ungaikyo sao, chẳng phải cứ 4 giờ nó lại có thể nhìn trộm ngươi một lần sao, ngươi định làm gì để đối phó với nó."
"Rồi sẽ có biện pháp."
"Hay để ta đến đón ngươi luôn, sau đó ta sẽ đưa cả 2 người về. Tuy làm vậy tốc độ sẽ hơi chậm một chút, nhưng dù sao thì chỉ có cách này mới có thể đưa ngươi rời khỏi đây nhanh nhất."
"Không cần, ta vẫn chưa hoàn thành những chuyện cần làm."
Ương Ương hiểu, Khánh Trần nói như vậy nghĩa là hắn đã có cách giải quyết.
Tuy nàng cũng chẳng biết cách mà hắn nghĩ ra là cái gì nữa.
"Đúng rồi.”
Ương Ương nói:
"Tin ông chủ Bạch Trú xuất hiện ở Osaka để báo thù cho Khánh Trần đã truyền ra ngoài, nên chắc chắn Bạch Trú sẽ trở nên nổi tiếng, đến lúc đó dù Jindai không muốn thì họ cùng phải trả thù ngươi để giữ gìn thể diện. Hơn nữa, nếu họ không thể làm gì được ngươi ở thế giới ngoài thì chắc chắn sẽ hành động ở thế giới trong."
"Ừ, ta biết."
Một trận đại chiến qua đi, Khánh Trần đã bình tĩnh trước hơn rất nhiều.
Việc hắn cần làm nhất bây giờ là nghỉ ngơi dưỡng sức và chữa khỏi các vết thương trong vòng 7 ngày tới.
Vì thứ chờ đợi hắn ngay sau khi xuyên qua, chính là hơn một nghìn nhân viên tình báo của Khánh thị trong căn cứ quân sự A02.
...
Lúc này, trong hầm trú ẩn dưới hội trường trung tâm thành phố Osaka, đồng hồ báo thức trên tay Jindai Sora đang vang lên.
Đã 4 tiếng trôi qua kể từ lần quan sát trước, nàng lập tức tiến lên cắt lên ngực một thi thể để hiến tế cho Ungaikyo.
"Chờ một chút, sao ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì hiện lên trong Ungaikyo?"
Jindai Sora nghi ngờ hỏi.
Vì trên mặt kính Ungaikyo trước mặt nàng bây giờ chỉ có một màu đen, làm gì có bóng dáng của Khánh Trần trong đó.
Jindai Sora thoáng nhìn lại đồng hồ, rõ ràng bây giờ là 9 giờ sáng, bên ngoài phải sáng rồi mới đúng, nhưng tại sao trong Ungaikyo lại chỉ hiện lên một màu đen kịt?
Chẳng lẽ Ungaikyo hỏng rồi?!
Không đúng, nó là một Shikigami chứ đâu phải đồ gia dụng kém chất lượng, nên sao có thể dễ hỏng như vậy được?
Bốn tiếng tiếp theo lại trôi qua, lần này trong Ungaikyo vẫn chỉ là một màu đen.
Hai mươi bốn tiếng tiếp theo trôi qua, mọi chuyện vẫn y nguyên như thế!
Jindai Sora đứng dậy đi ra ngoài, nàng nhất định phải báo tin này cho Jindai Kura.
Sau khi nghe nàng nói, Jindai Kura chỉ cười nói:
"Không phải Ungaikyo của ngươi hỏng rồi, mà là hắn đang ở một nơi không có chút ánh sáng nào, nên ngươi mới không nhìn thấy bất cứ thứ gì hiện lên trong Ungaikyo. Có rất nhiều nơi không có ánh sáng như vậy, có thể hắn đang ở trong cống thoát nước, cũng có thể hắn đang ở trong một cái conterner, có thể là một căn phòng bị bịt kín hết tất cả cửa sổ, cũng có thể là một nơi nào đó dưới lòng đất mà Zard cố ý tạo ra cho hắn."
Jindai Sora ngơ ngác, làm như vậy cũng được sao?!