Jindai Kura cười nói:
"Nhật Bản này lớn như vậy, tương lai gần vạn người du hành đều bị chúng ta nắm giữ trong tay, đây chính là một lực lượng không thể khinh thường. Trong gia tộc, mười vị quản sự nắm giữ quyền hành quá nghiêm mật, nếu như không có lực lượng mới, chúng ta sẽ không làm được gì. Bây giờ thì khác, kế hoạch của chúng ta rốt cuộc đã bắt đầu."
Jindai Unshuu và Jindai Sora lẳng lặng nghe.
Jindai Kura đưa hai tay vào trong tay áo kariginu rộng rãi, tiếp tục nói:
"Đám lão già này mỗi ngày đoạt xá người này, đoạt xá người kia, mười vị quản sự thì tới bảy người đều sống trên trăm năm. Nếu như chúng không biến mất, người trẻ tuổi trong gia tộc Jindai cũng chỉ có thể mục nát theo đám chúng."
Đây chính là lứa trẻ mới lên trong nội bộ gia tộc Jindai, sở dĩ chúng muốn trở thành người du hành, chính là muốn tranh thủ kiếm cho mình một lực lương đủ để đặt chân ở gia tộc.
Trường sinh bất tử đúng là một chuyện tốt, nhưng trong một gia tộc nếu như trưởng bối vĩnh viễn trường sinh, thì những người trẻ tuổi kia biết xử lý như thế nào?
Người bình thường nghe nói lão tổ tông nhà Jindai có thể vĩnh sinh, chỉ cảm thấy quyền hành của gia tộc Jindai sẽ vững chắc, nhưng không nghĩ tới sự trường sinh này vốn là một mầm tai vạ.
Jindai Unshuu nói:
"Một lần chết bốn người được trời chọn, chúng ta trở về nhất định sẽ bị mười vị quản sự liên thủ chất vấn."
Jindai Kura cười cười:
"Đây chính là lý do chúng ta diễn kịch suốt mười hai năm. Yên tâm, người không phải chúng ta giết, muốn trách thì trách Bạch Trú đi. Đúng rồi, rút người bên Hokkaido về đi."
"Con bé kia không có giá trị sao?"
"Không phải."
Jindai Kura chậm rãi lắc đầu:
"Cô bé có giá trị, nhưng vẫn là câu nói kia, không cần lấy vận mệnh của một cô bé ra cá cược."
...
Đếm ngược xuyên qua, ngày thứ bảy.
Sáng sớm, Ương Ương mang Maki ra khỏi quán net, hai người giống như hai kẻ nghiện net chơi thông đêm, cùng nhau vặn eo bẻ cổ.
Jinguji Maki tóc tai rối bù, Ương liền cột cho bé kiểu tóc hai chùm, đơn giản bớt việc.
Ương Ương uể oải nói:
"Trình độ đánh đường giữa của ngươi bây giờ vẫn có một chút chênh lệch so với ta, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, phải cố gắng lên. Nhớ kỹ, dù trở về nước cũng phải huấn luyện chăm chỉ..."
"Nhưng ta chỉ muốn đánh hỗ trợ..."
Maki-chan nói.
"Hả? "
Ương Ương cảm giác hoàn cảnh chung quanh:
"Người của Thần Bí Nghiệp Bộ…đều rút rồi. Maki-chan, sư phụ ngươi thành công, ngươi có thể đi thăm mẹ."
Jinguji Maki bỗng cúi đầu:
"Nhất định sư phụ đã trả giá rất nhiều."
"Đúng vậy."
Ương Ương thản nhiên như không nói:
"Hắn khẳng định là đã kéo hết hoài nghi của gia tộc Jindai về ngươi lên trên người mình, cho nên Thần Bí Nghiệp Bộ mới có thể rút người ở đây...Ngươi đừng vội khóc, ta dám khẳng định hắn không có việc gì đâu. Thật là, sao Kỵ Sĩ có thể là bé gái mít ướt chứ, đừng khóc mà, thi đấu thể thao điện tử không cần nước mắt!"
Jinguji Maki kinh ngạc ngửa đầu nhìn dì Ương Ương, trong lòng tự nhủ dì đang nói cái gì vậy.
Ương Ương nắm bàn tay nhỏ của Maki đi về hướng nhà mẹ cô bé, cô bé nghi ngờ nói:
"Chúng đi thật rồi sao?"
"Ừm, yên tâm đi, ta nói chúng đi, thì chắc chắn đã đi, không ai có thể tránh thoát cảm giác của ta."
Ương Ương tự tin nói.
Chỉ là, khi hai người sắp đi đến tòa nhà của mẹ Maki, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên dùng túi rác làm vũ khí, đang quơ lung tung để xua những người ngồi chờ dưới lầu.
Người phụ nữ gào thét:
"Ta đã nói nó không phải là con gái của ta, ta đã không cần nó nữa. Các ngươi muốn tiền thưởng thì đi tìm nó đi, tới tìm ta làm gì!"
Người phụ nữ này tóc tai rối tung, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, tựa hồ sau khi tái giá cuộc sống cũng không như ý.
Đó là bị bộ dáng bị cuộc sống tàn khốc đánh bại.
Người phụ nữ nhìn những người săn tiền thưởng đang ngồi xổm kia, cực kỳ giận dữ:
"Cút hết cho ta!"
"Đừng cho là chúng ta không biết ngươi muốn làm gì, chúng ta đã gắn máy nghe trộm trong nhà ngươi. Ngươi và thằng chồng của ngươi thương lượng nếu con bé đến, sẽ đổi nó lấy tiền thưởng!"
Một thám tử tư nói:
"Cầm tiền thưởng này, không cảm thấy phỏng tay sao?!"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Người phụ nữ móc rác rưởi trong bao ném ra, đồ vật dính đầy người thám tử tư.
Một màn này, đối với Maki mà nói là quá mức tàn khốc.
Ương Ương còn không chưa kịp phản ứng, Maki đã quay người rời đi.
"Ai da!"
Ương Ương đi theo:
"Dì Ương Ương mời ngươi ăn sáng nhé, ngươi muốn ăn cái gì?"
Jinguji Maki không nói chuyện, cô bé chỉ im lặng đi về hướng đường ven biển.
Hình ảnh ấm áp trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, ngược lại là sự tàn bạc của cuộc đời đã một lần nữa đánh nát ước mơ sau cùng của cô bé.
Cô bé đi tới bờ biển gió lạnh phơ phất, tìm một cục đá ngầm màu đen ngồi lên đó, Ương Ương chưa từng dỗ con nít, cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Maki-chan đột nhiên nói:
"Dì Ương Ương, ngươi không cần an ủi ta, ta không khó chịu lắm đâu."
"Vậy là tốt rồi..."
Maki-chan nhìn biển cả tiếp tục nói:
"Kỳ thật ta đã sớm không muốn tới gặp mẹ, bây giờ đến, cũng chỉ là không muốn uổng phí sự cố gắng của sư phụ mà thôi. Bây giờ ta còn lo lắng cho sư phụ hơn."
"Ngươi có thể gọi điện thoại cho hắn."
Ương Ương bấm điện thoại, đưa cho Maki-chan:
"Nè, đã kết nối."
Còn chưa nhận lấy điện thoại, bên trong đã truyền đến giọng nói mệt mỏi của Khánh Trần:
"A lô?"
"Sư phụ."
Maki-chan tủi thân gọi.
Vừa mới nãy, cô bé đi cả đoạn đường vẫn không khóc, lúc này nghe thấy giọng nói của Khánh Trần lại lập tức khóc oà lên, cứ như tất cả nỗi buồn đã có chỗ trút xuống.
"Gặp mẹ rồi hả?"
Dường như từ đầu Khánh Trần đã biết, lần gặp mặt này sẽ không có kết quả gì tốt.
Thế giới này chính là như vậy, có người vứt bỏ ngươi một lần, thì sẽ vứt bỏ ngươi vô số lần, đây là đạo lý Khánh Trần lĩnh ngộ ra bằng cuộc đời của mình.
Nhưng bé con muốn gặp, vậy hắn liền tạo ra cơ hội này, đó là quyết định của Maki, hắn không có quyền ngăn cản.
Maki-chan nức nở nói:
"Sư phụ, ta rất nhớ ngươi."
"Không sao đâu, sẽ gặp lại ta nhanh thôi."
Khánh Trần vừa cười vừa nói:
"Có phải dì Ương Ương lại mang ngươi đi chơi net suốt đêm không?"
"A, không có."
Maki-chan nhìn Ương Ương đang giương nanh múa vuốt, vội vàng nói:
"Đúng rồi sư phụ, dì Ương Ương nói ngươi là người du hành, còn nói ngươi lập sắp gặp nguy hiểm...Ngươi nhất định phải trở về an toàn nhé."
Khánh Trần cười cười, dịu dàng nói:
"Không sao đâu...Sư phụ cũng có sư phụ mà."
---
Từ đây tới tối sẽ thêm 6 chương nữa. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!