Jindai Kura bình tĩnh nhìn:
"Hà lão bản, ngưỡng mộ đã lâu."
Bộ âu phục xám, quyền trượng màu đen mang tính biểu tượng của Hà Kim Thu, thật sự quá dễ nhận ra.
Trước đây ở Trung Đông, người du hành Bắc Mỹ muốn săn giết Hà Kim Thu, đã ra lệnh cho cấp dưới là phải giết chết một người Châu Á trẻ tuổi tay cầm quyền trượng màu đen...
Chẳng biết từ lúc nào, cây quyền trượng màu đen kia đã cùng Hà Kim Thu một tấc không rời.
"Biết nói tiếng Trung, còn rất lưu loát."
Hà Kim Thu cười tủm tỉm nói:
"Xem ra rõ ràng là xuyên ngược về, một cao thủ như thế này mà xuyên ngược về, dã tâm cũng không nhỏ."
Người du hành bản địa của Nhật Bản, bình thường không biết tiếng Trung. Nhưng thành viên gia tộc Jindai ở liên bang thế giới trong, thì 99% đều biết, vì tiếng Trung mới là ngôn ngữ phổ thông ở liên bang.
Hai vị đại cao thủ đứng sừng sững trong mây, dưới sự dẫn dắt của họ, bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng.
Trên sân thượng Jindai Kura mặc kariginu màu trắng phiêu nhiên xuất trần, Hà Kim Thu âu phục phẳng phiu. Hai người không giống như sắp chiến đấu, ngược lại càng giống như là sắp nắm tay nhau tham gia một bữa tiệc tối long trọng.
Phía sau kariginu màu trắng, Dodomeki, Oitekebori, Mã Diện La Sát, Hone-onna, Tenjo Kudari, Shirouneri lần lượt xuất hiện...
"Ồ wao."
Hà Kim Thu nhìn trận thế này, trầm trồ tán thưởng:
"Đúng là hoành tráng, cũng không biết nếu ão tổ tông nhà ngươi đồng thời thả 12 vị Shikigami ra thì sẽ chấn động đến cỡ nào."
Jindai Kura trầm mặc một lát, cười hỏi:
"Các ngươi tới đây giết nhiều người như vậy, vì sao vẫn bày ra bộ dạng đúng lý hợp tình vậy?"
Hà Kim Thu hỏi lại:
"Những người kia mang tôn chỉ xem mạng người như cỏ rác của tập đoàn tư bản thế giới trong ra thế giới ngoài, chẳng lẽ không nên giết sao?"
Jindai Kura nghĩ nghĩ:
"Cũng đúng."
"Thú vị lắm." Hà lão bản gõ gõ quyền trượng màu đen trong tay:
"Ngươi cũng là hàng hiếm trong gia tộc Jindai đấy, ta đại khái cũng đoán được ngươi muốn làm cái gì, nhưng ta không cảm thấy ngươi có thể thành công."
"Ta thì đoán ngươi cũng không biết ta muốn làm cái gì."
Jindai Kura cười hỏi:
"Thế nào, ngươi muốn cứu ông chủ Bạch Trú sao?"
Hà Kim Thu nghiêm túc cải chính:
"Chúng ta không phải đang bảo vệ ông chủ của tổ chức nào đó, chỉ là Cửu Châu có nghĩa vụ bảo đảm công dân nước ta ở nước ngoài vẫn được hưởng nhân quyền mà thôi. Các ngươi nhiều người như vậy đuổi giết một mình hắn, ta quả thực không nhìn nổi."
Jindai Kura từ chối cho ý kiến:
"Không bằng Hà lão bản đến biệt thự của ta uống một chén rượu?"
"Không cần đâu, ta sợ các ngươi hạ độc."
Hà Kim Thu cúi đầu nhìn lướt qua dưới lầu, xác định Khánh Trần đã thừa dịp vừa rồi chạy thoát, lúc này mới quay người đi xuống lầu dưới:
"Đi thôi!"
Jindai Sora vụng trộm nhìn Jindai Kura, lại phát hiện anh trai này vẫn bình tĩnh như cũ:
"Anh Kura, chưa chắc hắn có thể thắng được ngươi."
"Trước khi Dodomeki hoàn thành, khiêm tốn một chút cũng không có gì là không tốt."
Jindai Kura cười cười, dường như cũng không để chuyện vừa rồi trong lòng:
"Kế hoạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng rất bình thường, trong nhân thế này, nhiều nhất chính là chuyện ngoài ý muốn. Đi thôi, chúng ta đợi Unshuu."
Nói xong, hắn đưa tay xoa đầu cô bé, lúc này tâm tình cô bé mới dần dần bình tĩnh lại.
Bóng đêm an tĩnh.
Đêm nay phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như chưa từng xảy ra việc gì.
Jindai Unan, Jindai Unuma đã chết.
Jindai Unyoru cũng nhanh chóng rút lui, hắn ôm cái tay cụt bị bổ đôi của mình, chui vào một con hẻm nhỏ, chạy về hướng Pháp Thiện tự Dotonbori.
Mặc dù Khánh Trần đã đào thoát, nhưng tất cả mọi người đều biết ở Osaka này còn có một vị Dị Năng giả cấp A hệ Thổ, nếu lại bị vị cao thủ này quấn lấy, sợ là hai người họ không có cách nào trở lại thế giới trong.
Đi vào Pháp Thiện tự, Jindai Unshuu ước định sẽ tụ hợp cùng hắn ở đây.
Jindai Unyoru nhìn thấy Unshuu liền thở phào nhẹ nhõm: "Nhanh mau cứu ta, cánh tay này của ta nếu giải phẫu kịp thời, còn có thể cứu được."
Jindai Unshuu vừa cười vừa nói:
"Không cần đâu."
Ngay lúc đó, tiếng chuông báo nửa đêm của Pháp Thiện Tự vang lên.
Jindai Unyoru nhìn nụ cười của đối phương chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, quay người chạy như điên.
...
Trong hầm trú ẩn dưới lòng đất toà thị chính thành phố Osaka vẫn âm u như cũ.
Thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ đưa tới thi thể mới, trong đó bao gồm cả Jindai Unuma, Jindai Unyoru, Jindai Unan.
Đợi cho hầm trú ẩn bên trong không còn một ai.
Jindai Sora mang một đôi găng tay giải phẫu bằng nhựa plastic màu trắng, cầm trong tay một con dao giải phẫu đẹp đẽ, móc mắt của ba người được chọn đã chết ra, đưa cho Jindai Kura:
"Anh Kura, chúc mừng ngươi, lại nhiều thêm ba cặp."
Dodomeki to lớn trôi nổi tới phía sau Jindai Kura, ấn ba cặp mắt này vào cánh tay của mình.
Sau một khắc, sáu con mắt bị cánh tay trắng nõn bọc lại, đôi mắt linh hoạt chuyển động trên cánh tay, tuyệt đối không giống như được móc ra từ trên người người khác.
Trong liên bang, rất nhiều người biết khi Dodomeki tập hợp đủ 100 đôi mắt, sẽ tiến giai vào thể toàn thịnh, trở thành Shikigami áp đảo tất cả Shikigami khác.
Cho dù là ATS- 001 "Ibaraki Doji" cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.
Nhưng những người kia không biết yêu cầu của 100 đôi mắt này hà khắc đến cỡ nào, nó chỉ thu nhận cặp mắt hoàn chỉnh của Dị Năng giả cấp B trở lên.
Mà ba người Jindai Unan, Unuma, Unyoru, lúc này trên bản chất thật ra là người du hành thế giới ngoài, sau khi chúng chết, thi thể cũng sẽ không xuyên vào thế giới trong nữa.
Bên trong Hầm trú ẩn tràn ngập mùi máu tanh ngai ngái, Jindai Kura nói:
"Unan và Unuma đều bị ông chủ Bạch Trú giết chết, với cấp bậc của hai người họ hiến tế cho Ungaikyo, hẳn là thời gian quan trắc sẽ càng lâu, phạm vi quan trắc cũng càng lớn. Tận dụng hai thi thể này để bắt hắn phải chôn thây ở đây."
Jindai Unshuu đi ra từ trong bóng tối, trong tay còn mang theo một thanh thái đao thật dài:
"Người này có uy hiếp rất lớn với anh Kura, vừa có thể chấn nhiếp Shikigami, lại có thể mang Shikigami đi. Cách lúc xuyên qua chỉ còn lại có 7 ngày, Sora, ngươi nhất định phải tìm ra hắn, sau đó để ta giết chết hắn."
"Ừm."
Jindai Sora gật gật đầu:
"Cuối cùng cũng không có Unan, Unyoru, Unuma ở đây vướng víu nữa, chúng đại diện cho mười vị quản sự. Có chúng, chúng ta không làm được gì. Bây giờ tất cả Thần Bí Nghiệp Bộ đã nằm trong tay chúng ta, tiếp theo nên làm như thế nào?"