Đao thứ nhất của Jindai Unan, đã để lại trên ngực hắn một đường máu thật dài, đau đớn kịch liệt khiến hắn vô thức lui về phía sau mấy bước, thân thể mất cân bằng lại lảo đảo quỳ một chân trên mặt đất.
Nhưng đao thế không ngừng.
Bạt Đao, Cư Hợp, Thiết Xá Ngự Miễn, đây vốn là một bộ kỹ năng giết người liên hoàn.
Bình thường trong Kiếm Đạo Nhật Bản, Cư Hợp chính là rút đao, nhưng trong Kiếm Đạo nhà Jindai, Cư Hợp lại là thu đao.
Rút đao coi trọng chính là nhanh chuẩn hung ác, lấy khí thế vô địch khi thanh đao rời khỏi vỏ để chặt đứt kẻ địch.
Cư Hợp coi trọng chính là sự quyết tuyệt lúc thu đao, đao vào vỏ, người hẳn phải chết.
Lúc này, thái đao sáng như tuyết đã quay trở về, nhưng Khánh Trần còn chưa thanh tỉnh.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết.
Khánh Trần cảm thụ được sự táo bạo của đám Shikigami trong đầu.
Hắn không thể chết.
Không ai biết một Kỵ Sĩ sẽ quyết tâm bỏ ra cái giá lớn cỡ nào vì đồ đệ của mình!
Khánh Trần không chỉ muốn giúp Jinguji Maki tẩy sạch hiềm nghi.
Không chỉ muốn giết Jindai đòi lại công bằng.
Hắn còn muốn còn sống trở về.
Trên vòng đu quay, cô bé ngồi trong ánh sáng pháo hoa, hai mắt đẫm lệ nói, bà nội nói với cô bé rằng, trong cuộc đời của bé nhất định sẽ có chuyện đáng để bé mong chờ.
Kể từ khi đó Maki liền bắt đầu trông mong, mùa đông bé nằm nhoài trên cửa sổ, cách tầng tuyết đọng nặng nề mà xa xôi, muốn chờ xem khi nào chuyện đáng mong đợi kia sẽ đến.
Bây giờ rốt cuộc Maki đã đợi được chuyện đáng mong chờ nhất trong cuộc đời mình, niềm vui chờ đợi suốt chín năm này không thể chỉ ngắn ngủi như vậy.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Khánh Trần vang lên một tiếng rống giận dữ vang dội:
"Đủ rồi! Cút vào hết cho ta!"
Kageonna đang kêu gào rất thê lương, lại đột nhiên phát hiện một tòa cung điện hùng vỹ đầy tính trấn áp lù lù xuất hiện.
Cung điện kia bỗng nhiên mở rộng ba cánh cửa, trong cánh cửa đen ngòm, có lực hút vô địch kéo cả ba Shikigami vào đó.
Ầm ầm.
Ba cánh cửa đóng lại một lần nữa, não hải của Khánh Trần cũng bình tĩnh lại.
Ba Shikigami kia đã bị Cung Điện Ký Ức trấn áp!
Thái đao đã tới.
Jindai Unan đang vung đao, nhưng trong nháy mắt đó, hắn lại phát hiện tên hung đồ vốn đang hỗn loạn quỳ một chân trên mặt đất kia, không biết từ khi nào đã lấy ra một cây súng ngắm màu đen.
Táo bạo!
Vang dội!
Viên đạn có đường kính 12,7 mm xoay tròn trong nòng súng, rãnh nòng cực kỳ tinh vi khiến nó triệt để điên cuồng!
Jindai Unan vốn cho rằng có thể nhặt được món hời, đã bị bắn nát tim ở một khoảng cách gần như vậy.
Với tốc độ của hắn, nếu không phải đang toàn lực thi triển Bạt Đao Trảm, thì hoàn toàn có cơ hội tránh né đường đạn.
Hắn không nghĩ tới Khánh Trần có thể mang theo súng ngắm trên người, cũng không nghĩ tới Khánh Trần dùng cây súng bắn tỉa công phá có cự ly cực xa này, như một hoả pháo tầm gần!
Đêm nay vốn là một trận săn đuổi, kết quả lại kết thúc bằng tình cảnh hai chết một bị thương của ba người được chọn.
...
Không.
Vẫn chưa kết thúc.
Thợ săn chân chính luôn luôn là người có kiên nhẫn nhất.
Jindai Unan tử vong, người mượn đao kia đã muốn hủy đao.
Chính vào thời khắc Jindai Unan bỏ mình, phía sau Khánh Trần đang nửa quỳ có đao quang loé lên!
Đao thế một đao này dài như dải ngân hà, đột nhiên dòng Ngân Hà trên trời đó vỡ bờ, một thác nước liền lao nhanh xuống.
Thiết Xá Ngự Miễn!
Nhưng thứ đón dòng thác màu bạc kia, không phải thân thể của Khánh Trần, mà là một bức tường đất cao mấy trượng bỗng nhiên mọc lên từ dưới mặt đất!
Đao quang!
Khói bụi!
Va chạm vào nhau bộc lộ sát cơ ngút trời.
Đao thế bàng bạc dài hơn mười mét của Jindai Unshuu nhẹ nhàng như dòng nước ngày thu, lại mạnh mẽ bổ tường đất ra.
Bổ vào người Khánh Trần.
Cũng may tường đất kia khá là kiên cố, đao thế hất Khánh Trần bay hơn một mét, cũng không giết chết hắn.
Khánh Trần ngẩng đầu, thình lình trông thấy trên tường đất có chữ viết.
"Lễ nhập đội, +1!"
Nhất thời, Khánh Trần cũng không biết nên khóc hay nên cười, cái tên Zard này lúc nào cũng có thể ngả ngớn như vậy.
Trong lúc suy tư, tường đất lại mọc lên một lần nữa, khóa chặt Jindai Unshuu mặc tây trang màu đen, dáng người khôi ngô vào trong đó.
Khánh Trần xoay người chạy, lần này hắn thật sự phải đi.
Mặc dù hắn đã trấn áp Shikigami thành công, nhưng ảnh hưởng mang đến khi ba Shikigami nổi điên, cũng khiến hắn hơi choáng váng.
Lúc này, hắn đã không còn ở trạng thái đỉnh cao, vết thương dài đến hai mươi centimet trên ngực cũng bắt đầu đau đớn.
"Cứ để hắn đi như vậy sao?"
Lần này, Jindai Sora nhìn bóng lưng nhanh chóng bỏ trốn của Khánh Trần, không còn bình tĩnh nổi.
Nếu như tính luôn Momijigari, Kitsunebi, Yamawarawa của Jindai Unichi, lại thêm Kageonna, Yuki Onna, Shinkiro lần này, truyền thừa Âm Dương sư đã có sáu vị Shikigami mất tích.
Đây là tổn thất mà Âm Dương sư không thể chấp nhận nổi, vì số lượng Shikigami đã không còn tăng thêm từ ngàn năm trước!
Jindai Sora nhìn Jindai Kura:
"Anh Kura, làm sao bây giờ?"
Jindai Kura nói:
"Để ta ra tay, ngăn Dị Năng giả kia lại, thì Unshuu có thể rảnh tay giết tên chủ nhân Bạch Trú này."
Tất cả kế hoạch tối nay, đều tiến hành đúng hạn, nhưng bây giờ đã xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Hắn muốn mượn đao giết người, nhưng thanh đao kia lại gây cho hắn tổn thương trí mạng.
Mã Diện La Sát, Hone-onna đã xuất hiện sau lưng của hắn, nhưng ngay lúc Jindai Kura muốn phái hai Shikigami ra trận, lại đột nhiên nhìn về phía sân thượng sát vách, vị trí mà hắn vốn muốn tấn công Tư Niên Hoa.
Trên sân thượng dưới bầu trời đêm, một người trẻ tuổi mặc tây trang màu xám, tay chống quyền trượng màu đen, đang cười tủm tỉm nhìn về phía Jindai Kura và Jindai Sora.