Jindai Kura bình tĩnh nói:
"Không có lý do gì, thân là người được chọn đối mặt với kẻ địch, chưa gì đã nhát gan muốn ba người liên thủ, đó là biểu hiện của sự hèn nhát. Mặt khác, ta rất khâm phục khi hắn đối mặt vài trăm người vẫn có dũng khí đứng ra bảo vệ một cô bé, ít ra là khá hơn các vị đây."
Jindai Unshuu:
"Ngươi quên mình họ gì rồi sao?"
Jindai Kura đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị:
"Các ngươi lùng bắt nhầm hướng rồi, ta đoán hắn không ở Hokkaido cũng không ở Hida Takayama."
"Hử?"
"Nếu như ta là hắn, ta sẽ trở lại thành phố Osaka giết chết đám ngu xuẩn các ngươi, dù sao 80% thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ đều đuổi theo hắn, thành phố Osaka lại trống không."
Jindai Kura đứng tại cửa ra vào quay đầu nhìn về phía Jindai Unshuu:
"Ngày mai, ngươi muốn tổ chức một buổi họp báo để xoa dịu dư luận đúng không, nếu như ta là ngươi, tất cả chỗ nấp trong phạm vi bán kính 2600 mét đều phải an bài nhân thủ."
Nói xong, Jindai Kura đi ra ngoài.
Jindai Unshuu hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu? Lạc đàn rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của hắn."
Jindai Kura:
"Không đi một mình làm sao câu hắn ra? Yên tâm, ta sẽ giết chết hắn một cách công bằng. Còn nữa, các ngươi lo quản lý bộ hạ của mình cẩn thận, ít nhất đừng đi vấy bẩn một con bé mới chín tuổi. Làm cho người ta ghê tởm."
Trong lúc nói chuyện, người trẻ tuổi mặc kariginu màu trắng kia cũng đi xa.
….
Osaka Shinsai Bashi.
Nơi này có lẽ là nơi phồn hoa nhất Osaka, du khách như nước chảy, biểu diễn nghệ thuật bình dân ở đây cũng như cá gặp nước. Có người biểu diễn ma thuật, có người mặc quần áo Spider Man chụp ảnh chung với du khách.
Ngay trong phố xá sầm uất này, một thiếu niên đang ngồi ở cạnh cầu. Trước mặt hắn đặt một chiếc bàn vẽ, bút chì trong tay nguệch ngoạc trên giấy, phát ra tiếng sột soạt.
Nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện kỳ thật thiếu niên cũng không biết kỹ xảo phác hoạ gì. Thủ pháp cũng không chuyên nghiệp, căn bản không giống như là người từng học vẽ tranh.
Không miêu tả được độ sáng tối, chỉ có từng nét chì dài mảnh phác hoạ hình dáng gương mặt của các du khách.
Nhưng kỳ quái là, mỗi giây sẽ có hơn mười du khách đi qua trước mặt hắn, hắn lại có thể nhớ kỹ tướng mạo người nào đó trong nháy mắt. Dù đối phương đã sớm đi xa, thiếu niên cũng có thể sử dụng thủ pháp ký hoạ không chuyên nghiệp lắm vẽ lại, không có chút sai sót nào.
Lúc này, một đôi tình nhân nắm tay đi qua, họ nhìn thấy thiếu niên đang ôm bàn vẽ liền cười hỏi:
"Xin chào, vẽ một bức tranh cho hai chúng ta thì hết bao tiền?"
Thiếu niên ngẩng đầu cười nói:
"Vẽ chân dung môt người là 10.000 yên, hai người thì tính các ngươi 15.000 đi, được không?"
Đôi tình nhân nhìn nhau, giá cả hình như hơi đắt, nhưng đã đến đây rồi, nữ sinh vui vẻ nói:
"Vậy ngươi vẽ cho chúng ta một bức đi."
"Cám ơn!"
Thiếu niên cười tủm tỉm nói: "Không giống không lấy tiền."
Hắn lấy dao ra nhẹ nhàng linh hoạt gọt ngòi bút, sau đó nhìn cặp tình nhân một chút liền cúi đầu vẽ tranh.
Đôi tình nhân cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng phải bình thường hoạ sĩ đều phải lặp đi lặp lại quan sát để vẽ phỏng theo bộ dáng đối tượng, xác định tỉ lệ, xác định quang ảnh, xác định hình dáng gì gì đó sao.
Nhưng thiếu niên hoạ sĩ này chỉ nhìn họ một chút, liền nhớ kỹ tất cả đặc điểm của họ?
Nam sinh hơi hiếu kỳ vòng ra sau nhìn chính diện bàn vẽ, thấy thiếu niên đã phác hoạ sơ hình dáng hai người. Chỉ vài nét bút thần kỳ, nam sinh đã có thể xác định, rõ ràng bức tranh này đang vẽ hắn và bạn gái.
Đây quả thực là kỹ thuật phác hoạ cấp pixel.
Nhưng đúng vào lúc này, bảy, tám thanh niên mặc đồ tây đen nhanh chóng đi qua, trước ngực chúng đeo huy hiệu màu vàng, đó là ký hiệu của Thần Bí Nghiệp Bộ.
Lúc những người này đi qua, người qua đường nhao nhao né tránh.
Thiếu niên bỗng nhiên dừng vẽ, nói với nữ sinh và nam sinh:
"Thật ngại quá, chờ ta một lát, 27 giây."
Nói xong, hắn cầm bút chì trong tay đi theo Thần Bí Nghiệp Bộ.
Nam sinh và nữ sinh ngơ ngác nhìn theo.
Ngay sau đó, thiếu niên vọt lên trước một bước, bút chì nhọn trong tay trực tiếp đâm xuyên động mạch chủ trên cổ một tên thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ.
Chỉ thấy thiếu niên cũng không dừng lại, giữa bóng người giao thoa, chỉ trong vài lần hít hở đã giết chết toàn bộ thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ. Tất cả đều nằm trong vũng máu.
Tốc độ giết người nhanh chóng, thậm chí khiến du khách trên Shinsai Bashi không kịp phản ứng.
Đợi hắn chậm rãi đi về ngồi xuống trước bàn vẽ, du khách chung quanh mới hét rầm lên.
Thiếu niên dùng giấy ăn xoa xoa ngòi bút, ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân nhoẻn miệng cười:
"Xin lỗi, sẽ vẽ xong ngay đây."
Đôi tình nhân chú ý tới cây bút chì nhọn mà thiếu niên dùng làm hung khí giết tám người, vẫn hoàn hảo không chút hao tổn như cũ.
Hai người run rẩy, họ trơ mắt nhìn thiếu niên vẽ tranh, đứng dậy giết người, rồi lại trở về vẽ tranh một cách thoải mái, nước chảy mây trôi.
Nhưng ký ức mà họ khắc sâu nhất, vẫn là con số 27 giây mà thiếu niên nói, một khoảng thời gian cực kỳ chính xác, tự tin cực độ.
Đôi tình nhân cũng không nhìn đồng hồ tính thời gian, nhưng lúc họ nhìn thiếu niên đột nhiên cảm thấy, từ khi thiếu niên đứng dậy đến lúc trở về, nhất định đúng 27 giây, không hơn không kém.
Du khách phía sau họ thét chói tai chạy trốn, nhưng đôi tình nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.