Màn đêm buông xuống.
"Ăn ngon không?"
Khánh Trần cười híp mắt hỏi.
Jinguji Maki đứng trong công viên trò chơi, trong tay bưng một hộp Takoyaki, miệng phồng to:
"Ăn ngon lắm!"
Chẳng ai ngờ, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Khánh Trần và Jinguji Maki hẳn là đang chật vật chạy trốn, thiếu niên này lại dẫn bé con chạy tới khu vui chơi.
Chỉ vì, bé con nói mình chưa từng đi khu vui chơi.
"Sư phụ, không phải chúng ta đang chạy trốn sao, hay là đi thôi, ở trong thành phố rất nguy hiểm."
Maki-chan thấp giọng nói.
"Yên tâm, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất."
Khánh Trần cười tủm tỉm nổ súng, bắn khí cầu xếp thành một hàng trước mặt.
Theo quy tắc, mười phát đạn bắn trúng chín cái liền có thể nhận được con thú nhồi bông lớn nhất.
Người bình thường dĩ nhiên là bắn không trúng.
Nhưng Khánh Trần không phải người bình thường.
Nói thật, hắn cũng không nghĩ tới cảm giác súng tuyệt đối của mình lại sử dụng ở đây. Đường đạn của súng hơi có chênh lệch chút ít, nhưng sau khi hắn bắn phát đầu tiên đã điều chỉnh đường đạn.
Mỗi phát súng sau đó, đều chuẩn xác hoàn hảo.
Ông chủ thấy hắn chơi như vậy, sắc mặt lập tức tái mét:
"Cậu bé có muốn mang bạn nhỏ này đi ngồi vòng đu quay một chút không. Ta tốt bụng mới nhắc nhở, lúc này đi ngồi vòng đu quay, nhất định sẽ nhìn thấy cảnh bắn pháo hoa đẹp nhất."
Khánh Trần cười cười, trước kia nổ súng là để giết người, vậy mà bây giờ hắn lại cảm thấy, bắn thú nhồi bông cho Maki-chan mới không phí công luyện tập kỹ thuật bắn súng lâu như vậy:
"Đi chơi vòng du quay đi."
Jinguji Maki đấu tranh tư tưởng một lúc, bé biết rõ sư phụ đến khu vui chơi vì mình là rất nguy hiểm, nhưng cũng rất khó chống cự sự hấp dẫn của vòng đu quay.
Trò chơi đó, bé chỉ thấy trong TV.
Trong đêm, trên vòng đu quay lấp lánh ánh đèn đủ màu, chậm rãi chuyển động.
Khánh Trần nhìn Maki-chan, có ba nguyên nhân khiến hắn đến khu vui chơi. Đầu tiên là nơi này quả thực cũng coi như khá an toàn, Thần Bí Nghiệp Bộ hẳn là không nghĩ đến hắn sẽ chạy tới đây.
Thứ hai, hắn thật sự muốn thay vận mệnh đền bù cho Maki-chan một chút, để tuổi thơ cô bé có một hồi ức đẹp. Nơi này là quê hương của cô bé, còn là một quê hương mà tương lai rất khó trở về.
Hắn muốn giúp Maki – chan ghi nhớ một số phong cảnh, một chút hương vị.
Thứ ba, hiện tại họ còn chưa thể trực tiếp đi Hokkaido.
Thần Bí Nghiệp Bộ không có ảnh chụp của Khánh Trần, bởi vì hắn lại dùng Đại Phúc thay đổi hình dạng, còn đổi giấy chứng nhận thân phận do Tư Niên Hoa chuẩn bị cho hắn.
Lúc trước Khánh Trần đặt phòng ở khách sạn suối nước nóng, là đặt trên mạng, chính là vì để lại manh mối cho Thần Bí Nghiệp Bộ.
Cho nên, người mà Thần Bí Nghiệp Bộ hiện đang truy sát trong lệnh truy nã, không hề liên quan đến Khánh Trần lúc này.
Thần Bí Nghiệp Bộ cũng không có ảnh chụp của Jinguji Maki, bởi vì cô bé còn quá nhỏ, căn bản cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận, chỉ có thông tin trong sở hộ tịch.
Nhưng Thần Bí Nghiệp Bộ có thể tìm tới mẹ của Jinguji Maki.
Lúc này, khẳng định chúng đã phái người canh giữ ở Hokkaido, nghe lén, giám thị mẹ Maki-chan.
Cũng sẽ không phái quá nhiều người, dù sao người mẹ này đã sớm tái giá, theo lẽ thường mà nói Khánh Trần sẽ không giúp cô bé đi thăm mẹ một lần cuối.
Nhưng một tổ chức lớn như Thần Bí Nghiệp Bộ, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm cấp thấp, hoàn toàn từ bỏ manh mối này.
Nói thật, nếu theo lý trí mà nói, việc mà bây giờ Khánh Trần nên làm nhấ,t chính là trực tiếp nghĩ cách về nước.
Nhưng hắn càng muốn thử xem.
Những gì hắn phải chịu ở căn cứ A02, những gì nhân viên tình báo gặp phải ở căn cứ A02, vẫn còn chưa đòi đủ vốn.
Khánh Trần nắm tay bé con ngồi lên vòng đu quay, khi họ dần dần lên tới chỗ cao nhất, thì màn biểu diễn bắn pháo hoa ở khu vui chơi ban đêm cũng bắt đầu.
Bé con ôm con gấu nhồi bông cao bằng mình, nằm nhoài trên cửa sổ, nhìn pháo hoa chói lọi, kinh ngạc đến miệng cũng không khép lại được.
Khánh Trần đang ngồi yên lặng, ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa đan xen trên khuôn mặt hắn.
Không biết vì sao, hắn còn vui vẻ hơn cả Maki-chan.
Đột nhiên, bé con không còn trầm trồ, mà chỉ yên lặng nằm nhoài trên cửa sổ, nước mắt rơi lộp độp trên sàn nhà.
"Sao vậy?"
Khánh Trần hỏi:
"Nghĩ đến chuyện buổi tối phải quay lại xe dã ngoại huấn luyện, nên thương cảm sao? Ta đã nói với ngươi, hôm nay ngươi đã xem đủ một tiếng phim hoạt hình rồi mà."
Maki-chan xoa xoa nước mắt:
"Không phải, sư phụ, ta vui quá thôi."
"Hửm?"
Khánh Trần nhíu mày.
Bé con quay đầu nhìn về phía Khánh Trần, sau lưng cô bé là khói lửa chói lọi rực rỡ.
Maki nói:
"Chẳng phải sư phụ từng hỏi ta, nguyện vọng lớn nhất là gì sao? Mấy ngày trước, ta nói đó là bí mật."
"Ừm."
Khánh Trần yên lặng lắng nghe.
"Có một lần ta thổi lửa nấu cơm bị bỏng tay, nghĩ đến mẹ cũng bỏ ta mà đi, ta liền hỏi bà nội. Vì sao cuộc đời của ta lại khổ như vậy, liệu có khổ như vậy mãi không. Nếu có, vậy tại sao ta lại sinh ra trên cuộc đời này."
"Bà nội dỗ dành ta, nói khi còn sống, con người nhất định phải trải qua một số chuyện. Khi mỗi con người xuất hiện trên thế gian này, kỳ thật đã nhìn thấy trước kịch bản cuộc đời mình, nhất định là ta cảm thấy trong kịch bản này có chuyện gì đó rất đáng giá, mới lựa chọn thân phận này để đến thế giới này."
"Lúc đó, nguyện vọng lớn nhất của ta, chính là tranh thủ thời gian tìm thấy chuyện đáng giá đó, bây giờ ta đã gặp được nó rồi."
Khánh Trần dịu dàng sờ đầu Maki-chan, hắn nhìn về phía bầu trời đêm, muốn nhắn nhủ với bà nội Maki-chan trên trời mà mình chưa từng trò chuyện kia, bà vất vả rồi.