Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1362: Gọi Ta Là Sư Phụ




Trong nháy mắt, thi thể khô héo.

Phù chú màu đỏ trên con dao sáng lên, người này lại dùng chủy thủ khắc ngũ mang tinh trận xuống nền đất tuyết, lúc khắc trận, máu tươi bị hút vào lại chảy ra một lần nữa.

Người này đứng dậy lặng yên chờ đợi, tập trung nhìn vào trong ngũ mang tinh trận.

Thế nhưng...qua thật lâu, bên trong ngũ mang tinh trận lại chẳng xuất hiện gì.

"Hả, hồng hoàn Shikigami đâu?! Không có hồng hoàn!"

Hắn móc một chiếc điện thoại vệ tinh từ trong túi ra, thần sắc ngưng trọng bấm số:

"Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi. Sau khi Jindai Unichi chết, trong trái tim không có hồng hoàn của Shikigami, có người không biết dùng phương pháp gì, đã mang Shikigami đi rồi!"

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu:

"Từ giờ trở đi, đây sẽ là ưu tiên hàng đầu của Thần Bí Nghiệp Bộ, nhất định phải tìm được hai người kia, cũng nhất định phải tìm ra hồng hoàn Shikigami bị mất."

Lúc Jindai Unichi liều chết truyền tin tức về, lãnh đạo Thần Bí Nghiệp Bộ bên này cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, dù sao họ thực sự chưa từng thấy ai có thể chấn nhiếp Shikigami.

Mà bây giờ, họ đã tin.

Thật sự có người có thể chấn nhiếp Shikigami, còn có thể bắt cóc Shikigami.

Phải biết mỗi Shikigami đều là độc nhất vô nhị, nếu như họ không thể rút ra hồng hoàn của Shikigami, vậy có nghĩa rằng về sau trong"Ao thẻ bài" sẽ không có những thẻ bài này nữa!

Nhất thời, toàn bộ Thần Bí Nghiệp Bộ đều điên cuồng.

Trước kia chúng chỉ điều gần một nửa lực lượng đuổi bắt Khánh Trần và Jinguji Maki, bây giờ trong thời gian một ngày, có gần 80% thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ gia nhập cuộc truy bắt.

Lần này, Khánh Trần thật sự đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, mà mặc dù bên ngoài biết Thần Bí Nghiệp Bộ có dị động, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể bức Thần Bí Nghiệp Bộ đến mức này.

Rất nhiều người cảm thấy, cho dù Cửu Châu và Thần Bí Nghiệp Bộ trực tiếp khai chiến, đoán chừng động tĩnh cũng chỉ lớn đến vậy.

Không ai nghĩ đến, lá gan Khánh Trần lớn đến mức dám quay lại quận Gifu thành phố Nakatsugawa.

Thành phố Nakatsugawa.

Một cô bé con buồn bực ngán ngẩm đang chờ bên ngoài cửa hàng, ngồi trong một chiếc xe dã ngoại vừa mới mướn được.

Maki nằm nhoài trên cửa sổ xe, xuyên qua cửa kính pha lê nhìn vào cửa hảng, một thiếu niên đang tươi cười nói gì đó với một cô bé.

Jinguji Maki có hơi hâm mộ, Khánh Trần rất ít khi cười rực rỡ với bé như vậy, chỉ dạo gần đây, anh trai mới tươi cười nhiều hơn một chút.

Bình thường, anh trai rất nghiêm khắc.

Lúc này, Khánh Trần mang theo bao lớn bao nhỏ quay vào xe.

Hắn thay đổi thân phận mới, tiếp theo sẽ ở trong xe dã ngoại với Maki.

"Anh ơi, ngươi vừa mới đi đâu vậy?"

Bé con nhỏ giọng hỏi.

"Đi mua đồ."

Khánh Trần đáp.

"Cô bé mới nãy là ai vậy? Ta thấy ngươi nói chuyện với nàng rất lâu."

Jinguji Maki hiếu kỳ.

"Ặc."

Khánh Trần giải thích:

"Ta đang hỏi cô bé ấy, ở Nhật Bản ngày sinh nhật các bé gái sẽ nhận được quà gì. Cô bé nói rất nhiều, ta cũng không biết ngươi thích gì, liền mua tất cả về đây rồi."

Jinguji Maki sửng sốt, thì ra là như vậy...

"Onii - chan, tại sao lại mua đồ cho ta?"

Maki nhẹ giọng hỏi.

Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:

"Từ nay về sau ngươi phải gọi ta là sư phụ, biết không?"

Khánh Trần chìm vào hồi ức:

"Trước kia, lúc ta vừa bái sư, sự phụ của ta rất ngốc, chạy đi hỏi người du hành thời gian, ở thế giới ngoài cha sẽ cho con trai cái gì. Đám người du hành thời gian kia cũng rất đần, có người nói mua xe, có xe mới có thể có bạn gái, có người nói mua nhà, thế giới ngoài theo chế độ một nhà một vợ. Vị sư phụ kia của ta...thiếu chút nữa tin là thật."

"Hắn mang ta đi mua xe, mua nhà, còn mang ta đi giết đối thủ của ta. Lúc ấy sư phụ của ta nói, những thứ người khác có, ta nhất định sẽ có."

"Bây giờ suy nghĩ lại, thật đúng là hoài niệm. Cho nên, ta cũng muốn đối xử với ngươi như vậy, thứ những bé gái khác có, ngươi nhất định cũng sẽ có."

Khánh Trần cảm thấy, ngoại trừ truyền thống đào hố cho đồ đệ lưu truyền đời đời, thì Kỵ Sĩ cũng sẽ truyền lại một vài thứ ấm áp.

Lý Thúc Đồng đã chữa lành cuộc đời hắn, bây giờ đến phiên hắn chữa lành cuộc đời của Jinguji Maki.

Công tâm mà nói, hắn truyền thụ truyền thừa tu hành cho đám Hồ Tiểu Ngưu, Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ, La Vạn Nhai, giống như tìm kiếm người đồng hành hơn.

Chỉ có Lý Khác, Khánh Nhất, Jinguji Maki, mới xem như là thực sự nhận đồ đệ.

Lý Khác và Khánh Nhất có sự nghiệp, gia tộc của mình, chỉ có Jinguji Maki mới luôn dắt theo bên người dạy bảo.

Cho nên, Khánh Trần đặc biệt dụng tâm.

Jinguji Maki nhìn trong xe dã ngoại đầy quà, cô bé thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Khánh Trần dặn dò người bán hàng, nhất định phải đóng gói cho đẹp mắt một chút.

Bé con cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt:

"Cảm ơn sư phụ."

Khánh Trần nói:

"Mở quà ra xem một chút đi, thích thì để lại, không thích ném đi."

Bé con đáp:

"Đều thích cả."

"Chưa xem đã biết là thích hết à?"

"Ừm, không xem cũng biết."