Maki - chan ngoan ngoãn từ trên lưng Khánh Trần nhảy xuống, đứng giữa ba tên Shikigami.
Khánh Trần thử thăm dò rời đi một khoảng cách, phát hiện ba tên Shikigami vẫn bị trấn áp như cũ mới yên tâm đuổi theo.
Hắn muốn xem thử, sau khi Âm Dương sư chết, những Shikigami bị trấn áp kia sẽ như thế nào, theo lý chúng nó bị trấn áp sẽ không cách nào trở lại Thần Kiều, nhất định phải đổi nơi nương tựa!
Nếu Shikigami vô chủ quá lâu, lại không có Thần Kiều tu dưỡng linh thể, sẽ tan biến.
Khánh Trần xoay người rời đi, hôm nay Maki để lộ năng lực là chuyện ngoài ý muốn, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới.
Hắn không thể để Jindai Unichi rời đi, bởi vì một khi để gia tộc Jindai biết được chuyện này, tất nhiên sẽ dùng tất cả lực lượng có thể huy động được, để bảo đảm cô bé không thể rời khỏi đảo quốc.
Đối với gia tộc Jindai mà nói, cô bé này tựa như là một bóng râm giữa trời, sẽ không ai cho phép bé sống, dù trở về nước cũng không an toàn.
Maki đủ để khiến Jindai điên cuồng.
Khánh Trần phải nghĩ cách khiến Jindai Unichi mang bí mật xuống mồ.
...
Jinguji Maki yếu ớt thấy Khánh Trần đi rồi, một thân một mình đứng trong tuyết, nhìn Shikigami bên cạnh thì hơi sợ hãi...
Ngộ nhỡ anh trai đi xa, bọn Shikigami này động đậy thì biết làm sao?
Cô bé cầm thanh dao nhỏ trong tay, đặt lưỡi dao trên đầu ngón tay, chuẩn bị cắt ngón tay, lấy máu lần nữa nếu cần.
Thời gian trôi qua từng chút một, Jinguji Maki dần dần yên lòng, nàng nhìn ba tên Shikigami đang quỳ lạy, trong lòng tự nhủ chúng quỳ lâu có đau đầu gối không, mặt đất còn lạnh như vậy.
Bé nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói:
"Này...Các ngươi có muốn đứng lên nghỉ một lát không? Nghỉ một lát lại quỳ tiếp."
Trong núi tuyết an tĩnh chỉ có tiếng gió gào thét trong khe núi.
Ba tên Shikigami cũng không thật sự "Nghỉ một lát", chỉ có Momijigari kia lại dần dần ngồi thẳng, ngẩng đầu lên, bé con bị hù hết hồn liền chuẩn bị cắt đầu ngón tay. Nhưng Momijigari cũng không có động tác khác, chỉ cười cười với bé con, liền quỳ xuống lạy lần nữa.
Bé con sửng sốt một lúc, Maki chỉ cảm thấy đôi mắt của Momijigari cũng không đỏ rực như trước, cười lên cũng cực kỳ đẹp.
Lúc đầu bé nhìn từ xa, còn tưởng rằng Momijigari rất lớn tuổi, cho nên kêu một tiếng dì.
Nhưng tới gần nhìn, Momijigari bới tóc, trang điểm theo phong cách truyền thống nên lớp trang điểm hơi dày, kỳ thật vẫn chỉ là một chị gái trẻ tuổi.
...
Khánh Trần đuổi theo Jindai Unichi, thực lực của vị Âm Dương sư này thực sự quá kém, rõ ràng đã tấn thăng đến cấp B trung đẳng, nhưng tốc độ bản thể cũng chỉ đạt đến cấp C đỉnh phong, cấp B sơ kỳ.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân tổ chức tình báo Hồ thị nói khi chiến đấu với Âm Dương sư nhất định phải bắt đầu tàu trước.
Hai người Khánh Trần và Jindai Unichi mượn lực nhảy vọt trong núi, nhẹ nhàng như chim yến.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần...
Jindai Unichi rốt cuộc cũng bất chấp, hắn lấy điện thoại vệ tinh ra gọi, vừa trốn vừa hô:
"Coi chừng! Kẻ giết người có thể chấn nhiếp Shikigami, tất cả Âm Dương sư tạm thời rời khỏi cuộc chiến, để người của nhánh truyền thừa còn lại đến tiếp quản!"
Khánh Trần nhíu mày, cuối cùng vẫn chậm.
Hệ thống thông tin hiện đại phát triển như vậy, Hida Takayama vốn là khu du lịch, rất nhiều nơi đều có lắp đặt trạm phát tín hiệu, mà hắn muốn ngăn cản thứ như điện thoại vệ tinh thực sự rất khó.
Làm sao bây giờ? Chỉ có thể dắt theo Maki tìm đường đào vong thôi.
Nhưng ngay sau đó.
Chuyện mà đến Khánh Trần cũng không tưởng tượng nổi phát sinh, Jindai Unichi không đợi hắn đuổi kịp, thanh niên trẻ tuổi này hoảng hốt chạy bừa trong núi lỡ chân bước hụt, thế là cắm đầu rơi thẳng xuống vách núi.
Chỉ thấy Jindai Unichi kêu thảm lăn xuống vách đá cao hơn trăm mét, nhiều lần ra sức muốn bắt lấy đá núi, nhưng chỉ chụp được những cục đá lỏng lẻo, lại tiếp tục rơi xuống.
"ÁAAA~Rầm!"
Một tiếng rơi nặng nề cuối cùng, Jindai Unichi nằm nhoài dưới đáy sơn cốc không còn động đậy nữa.
Khánh Trần đứng giữa vách núi kinh ngạc nhìn:
"Thế này thì đúng là quá bất cẩn."
Mặc dù hắn biết bản thể của Âm Dương sư yếu đuối, nhưng trong tưởng tượng làm sao cũng phải đánh nhau hơn mười hiệp, mình mới có thể giết chết đối phương.
Giờ thì tốt rồi, đỡ mất công ra tay.
Nếu có Con Rối Giật Dây ở đây thì tốt, Khánh Trần còn có thể hiến tế Jindai Unichi.
Tháng này, hắn còn chưa hoàn thành điều kiện thu nhận của Con Rối Giật Dây, nếu như qua mấy tháng mà không cách nào thỏa mãn điều kiện thu nhận, chỉ sợ số lượng sinh mệnh Con Rối Giật Dây yêu cầu hiến tế mỗi tháng, sẽ đạt tới tình trạng vô cùng khủng bố.
Không thể nghĩ quá nhiều, Khánh Trần dùng bông tuyết đánh xuyên thi thể Jindai Unichi mấy lần, xong xuôi mới yên tâm trở về.
Khi hắn trở lại sơn cốc chỗ Jinguji Maki đứng, lại ngạc nhiên nhìn thấy một màn làm hắn khiếp sợ. Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Momijigari, Yamawarawa, Kitsunebi đã đứng dậy, vây Maki vào giữa.
Dù Jinguji Maki cắt ngón tay, cũng không thể khiến chúng quỳ lạy lần nữa.
Khánh Trần hoảng, hắn vội vọt tới.
Còn không đợi hắn vọt tới trước mặt, đã thấy Momijigari, Yamawarawa, Kitsunebi, lại hóa thành ba luồng sáng bay vào mi tâm Jinguji Maki, biến mất không thấy gì nữa.
Khánh Trần run lên:
"Chúng nhận ngươi làm chủ nhân sao? Ngươi có thể chỉ huy chúng?"
Maki mờ mịt:
"Không có cảm giác gì hết, ta không cảm giác được sự tồn tại của chúng."
"Hả?" Khánh Trần nhíu mày.