Momijigari quỳ xuống...
Shikigami xếp hạng thứ 9 trong truyền thừa Âm Dương sư mà người người đều khát vọng, lại dùng phương thức "Dogeza", hành đại lễ để chào hỏi kẻ địch.
Còn long trọng hơn gặp cha mình.
Đây là tình huống xưa nay Jindai Unichi chưa từng gặp, thậm chí trong lịch sử gia tộc, cũng chưa bao giờ ghi chép loại chuyện này.
Vì sao?
Jindai Unichi không nghĩ ra tại sao lại có chuyện này!
Không chỉ vậy, khi Momijigari quỳ mọp xuống, cả Yamawarawa và Kitsunebi cũng quỳ theo.
Con khỉ nhỏ màu trắng Yamawarawa này, cũng quỳ trên mặt đất giống như con người, bàn tay lớn như hai cái chiêng đồng đặt trên mặt đất.
Kitsunebi đỏ rực thì duỗi thẳng chân trước, nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích.
Việc này chứng tỏ không phải Momijigari xảy ra vấn đề, mà xuất hiện một người có huyết mạch có thể áp chế Shikigami!
Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu hắn, phương hướng Momijigari quỳ lạy có hai người: Thiếu niên và cô bé con.
Trước tiên, phải suy nghĩ xem người được quỳ bái rốt cuộc là ai?
Hẳn là không phải thiếu niên, bởi vì khi Momijigari xuất thủ với thiếu niên cũng không có bất kỳ cố kỵ nào, cho đến khi gương mặt cô bé con kia bị vạch một đường...
Jindai Unichi đứng trên đỉnh núi, yên lặng chứng kiến tất cả, hắn thử tiếp tục thúc đẩy ba Shikigami, nhưng không có chút phản ứng nào.
Nơi này là thế giới ngoài, nếu như tin tức Thần Bí Nghiệp Bộ cung cấp không sai, bé con này hẳn là Jinguji Maki.
Thế nhưng một cô bé còn không phải người du hành thời gian, chỉ là một người bình thường, tại sao lại có năng lực áp chế Shikigami?
Thế thì còn đánh đấm gì nữa? Âm Dương sư không có Shikigami, thì khác gì bộ binh cao cấp?
Jindai Unichi chỉ cảm thấy mình mệnh khổ, rõ ràng khó khăn lắm mới tẩy tủy tu luyện lại, lấy được Momijigari người người mơ ước, kết quả lại gặp một con nhóc bật hack?!
Lúc này, Khánh Trần nhìn ba Shikigami bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm với Jinguji Maki:
"Ngươi thử ra lệnh cho chúng xem có được không."
"Hả? Làm sao ra lệnh?"
Bé con ngơ ngác nói.
"...Bảo chúng xoạc chân đi."
Khánh Trần đáp.
Bé con chần chờ một chút, nói với Momijigari:
"Ngươi xoạc chân cho anh trai xem đi."
Chỉ là, Momijigari cũng không có chút phản ứng nào.
Maki lại bắt chước nói lại lần nữa với Yamawarawa, Kitsunebi, kết quả cũng không có phản ứng.
"Anh ơi, không được."
Jinguji Maki nói nhỏ.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ chỉ có thể khiến Shikigami quỳ bái sao?"
Khánh Trần cảm thấy hơi kỳ quái:
" Ngươi có thể giao tiếp với chúng trong đầu mình không?"
"Không thể..."
Maki trả lời.
Khánh Trần nghĩ nghĩ, xem ra đúng là chỉ có thể khiến những Shikigami này quỳ bái.
Dù chỉ như vậy, hắn cũng lời to rồi.
Phải biết rằng chỉ cần có mặt cô bé, dù Maki không thể trở thành người du hành thời gian, ở thế giới ngoài gặp Âm Dương sư chỉ sợ cũng có thể ngang nhiên mà đi.
Không đúng, tất cả Âm Dương đều phải trốn tránh cô bé mới đúng.
Gia tộc Jindai có tổng cộng hai nhánh truyền thừa, có Maki thì một nhánh coi như đã bị phế.
Cũng không biết huyết mạch của bé con này, có tác dụng với Shikigami của Âm Dương sư có cấp bậc cao hơn không? Nghĩ tới đây, Khánh Trần vội dùng bình thủy tinh nhỏ vốn dùng để chứa thuốc cao màu đen trên người, hứng lấy giọt máu trên mặt cô bé.
Một màn này khiến Jinguji Maki cũng không hiểu ra làm sao.
"Anh ơi, làm sao bây giờ?"
Bé con hỏi.
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Giết Âm Dương sư này, xem Shikigami có thay đổi gì không."
Nói xong, hắn liền cõng Maki phóng lên trên núi, một bước có thể tiến đến mấy mét, thoải mái như giẫm trên đất bằng.
Jindai Unichi thấy cảnh này thì bị doạ đến mất hồn, hồi tưởng bộ dáng thiếu niên chèn ép Yamawarawa, Kitsunebi mới nãy. Nếu mình chịu một quyền của thiếu niên này sợ là sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Hơn nữa, Jindai Unichi cũng nhìn thấy quá trình chiến đấu của Khánh Trần cùng Momijigari mới nãy, hắn hoài nghi dù Momijigari không bị con bé kia chấn nhiếp, thì cũng không phải đối thủ của thiếu niên này.
Bởi vì lúc thiếu niên chiến đấu quá dễ dàng, quá trấn định.
Khánh Trần chạy lên núi, còn Jindai Unichi thì quay đầu bỏ trốn về hướng khác, thậm chí còn không kịp băn khoăn xem liệu Shikigami còn có thể trở lại trong Thần Kiều bản mệnh của hắn không.
Trong đầu mỗi vị Âm Dương sư đều có một Thần Kiều bản mệnh, đó chính là chốn nương thân của Shikigami, thường ngày có thể thu chúng vào đó.
Nhưng bây giờ, hắn có muốn thu Shikigami lại cũng không được.
Khánh Trần bên này khẽ động, vừa mới đi ra không đến mấy bước, Momijigari, Yamawarawa, Kitsunebi liền nhao nhao đứng dậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì xông tới tấn công hắn lần nữa.
Chỉ là, ba tên Shikigami vừa đi vào phạm vi mười mét quanh người Jinguji Maki, lại quỳ xuống lạy lần nữa.
Khánh Trần nghi ngờ lại đi một bước, Shikigami lại đứng dậy, lần này chúng không tấn công Khánh Trần nữa, mà muốn đi vòng đến nơi khác tụ hợp với Jindai Unichi, trở lại trong Thần Kiều bản mệnh của hắn.
Nhưng lần này không đợi chúng đứng lên hoàn toàn, Khánh Trần lại nhảy về, ba tên Shikigami lại quỳ xuống...
"A, có hạn chế khoảng cách?!"
Khánh Trần suy nghĩ một lát, sau đó nói:
"Maki - chan, ngươi cứ đứng ở đây đừng động đậy, trấn áp chúng, ta sẽ nhanh chóng trở về. Nếu như chúng động đậy, ngươi lại cắt đầu ngón tay của mình lần nữa."
Nếu như là trước kia, đương nhiên Khánh Trần không thể để một cô bé làm như thế, nhưng bây giờ Maki cũng coi như đã bước chân vào ngưỡng cửa của tổ chức Kỵ Sĩ, tự nhiên phải tiếp nhận những việc này.
Cắt đầu ngón tay cũng không tính là chuyện to tát gì.
"A...được ạ."