Một cơn gió thổi qua chỗ họ.
Những chiếc lá phong vẫn đang không ngừng rơi xung quanh Momijigari, trong khung cảnh toàn màu trắng như bây giờ, những chiếc lá phong đỏ đó trông vừa hư ảo lại vừa xinh đẹp.
Jindai Unichi tập trung quan sát thiếu niên, lúc này, thiếu niên đó đang ném thật mạnh Kitsunebi xuống đất.
Sau đó, thiếu niên lại đưa tay ra nhẹ nhàng búng vào một bông tuyết.
Thiếu niên cứ thể nhẹ nhàng búng vào từng bông tuyết, sau khi chạm vào ngón tay hắn, những bông tuyết yếu ớt đó bỗng lao nhanh như viên đạn được bắn ra từng những khẩu súng bắn tỉa, những bông tuyết đó còn tạo ra những cơn gió khiến lớp tuyết dưới đất bị thổi tung lên.
Quần áo trên người hắn bị gió thổi bay phấp phới, mái tóc hơi dài trên đầu hắn cũng đang đung đưa.
Rõ ràng hắn có thể khiến cơn gió này ngừng lại, nhưng lần này hắn không muốn làm như vậy.
Lần đầu tiên Khánh Trần dùng chiêu này là khi hắn còn ở cấp C, nên uy lực của nó vẫn chưa được thể hiện hoàn toàn.
Lần gần đây nhất hắn dùng chiêu này là khi đối phó với đám người đuổi theo hắn, nhưng vì thực lực của đám người đó đều không cao nên hắn cũng không dùng toàn lực.
Mà bây giờ lại khác, đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với cao thủ cùng cấp sau khi vượt qua sinh tử quan.
Jindai Unichi không biết hắn vừa thăng cấp, nên cũng không hiểu mục đích hắn làm như vậy để làm gì.
Bây giờ, Khánh Trần đang muốn thử xem giới hạn của mình ở đâu.
Cũng như những gì thủ lĩnh ảnh tử từng nói trước đây...
Nếu thả một con mãnh hổ lên một vùng đất mới thì nó phải đi săn tất cả những con vật trong khu vực này một lượt để xem chuỗi thức ăn của nó ở đâu.
Những bông tuyết lao nhanh trong gió rồi chuẩn xác bắn thẳng vào những lá phong đỏ kia, Khánh Trần đang vận dụng năng lực tính toán đường đạn mà hắn học được trước đây vào mỗi bông tuyết trên tay.
Sau khi va chạm với bông tuyết, những chiếc lá phong đã vỡ tan nhưng bông tuyết chỉ vỡ thành 3 mảnh.
Chính những mảnh tuyết đó là nguyên nhân khiến Momijigari không thể không lùi lại tránh né, nhưng dù nàng trốn đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi chúng.
Mỗi khi lá phong và bông tuyết chạm vào nhau sẽ tạo ra một vầng hào quang màu đỏ, chính luồng ánh sáng này đã thu hút Jinguji Maki, khiến cô bé thò đầu ra khỏi tấm lưng Khánh Trần, cô bé vừa quan sát cuộc chiến trước mặt vừa thầm nghĩ, không ngờ ca ca lại lợi hại như vậy.
Quả nhiên không có đối thủ...
Nhưng đúng lúc này, trong những mảnh vụn lá phong bỗng bay ra một thứ gì đó.
Đây cũng chính là đòn sát thủ của Momijigari, lá phong vô hình...
Khánh Trần nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh né.
Nhưng hắn không biết Jinguji Maki đã thò đầu ra ngoài nên không kịp nhắc nhở cô bé, lá phong vô hình kia cứ thế bay sượt qua để lại một vệt máu nhỏ trên khuôn mặt cô bé.
Cô bé trợn tròn mắt lên, không phải vì cô bé đang đau đơn hay sợ hãi, mà vì bé đang lo Khánh Trần sẽ trách mình không cẩn thận.
Nhưng sau khi phát hiện cô bé bị thương, Khánh Trần không hề quát mắng mà chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Có đau không?"
"Ta không sao..."
Cô bé áy náy nói.
Khánh Trần lắc đầu, một đứa trẻ chín tuổi thì có lỗi lầm gì, nếu nó có lỗi gì thì cũng do người lớn không trông nom cẩn thận mà thôi.
Hắn lại quay đầu nhìn Momijigari, dù sao thì việc nên làm bây giờ là giải quyết kẻ địch trước đã.
Nhưng chuyện diễn ra tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Khánh Trần, ngay cả Jindai Unichi cũng ngẩn người ra.
Vì ngay khi vết thương trên mặt Jinguji Maki bắt đầu chảy máu, Momijigari lại không tấn công nữa mà vén váy kimono rồi lặng lẽ quỳ xuống.
Hơn nữa, nàng không quỳ như bình thường, mà là quỳ rạp xuống.
Đây là một trong nhưng nghi thức thường được dùng trong văn hóa Nhật Bản, thường thì nếu một người quỳ rạp xuống đến mức đầu chạm đất thì có thể hiểu là người đó đang tạ tội hoặc xin lỗi người khác. Người cổ đại thường dùng nghi thức này để thể hiện lòng kính trọng với những người có cấp bậc cao hơn, thời nay người ta thường dùng nghi thức này để biểu đạt sự áy náy hoặc một lời xin lỗi chân thành.
Nếu một người đã quỳ như thế này chứng tỏ người đó đang muốn thể hiện thái độ vô cùng thành khẩn.
Khánh Trần chợt nhớ đến một đoạn lịch sử mà hắn từng đọc được trước đây.
"Ở thời Nara, trong mỗi thần cung và chư đại xã đều có người của tộc Jinguji canh giữ. Đến thời Heian, trong các thần xã trên khắp cả nước đều có người của tộc Jinguji. Cuối thời Edo cũng là thời gian hưng thịnh nhất của tộc Jinguji.
Thời đó người ta thường nói, tộc Jinguji rất giỏi thu thập yêu ma, nơi nào có họ thì không có yêu ma nào dám đến."
Khánh Trần thở dài, chẳng lẽ trước kia tộc Jinguji thật sự rất giỏi thu thập yêu ma? Nếu không thì sao Momijigari lại quỳ xuống!?
Chẳng lẽ yêu ma ở thế giới trong cũng sợ dòng máu này sao?