Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1347: Bây Giờ Thì Sao




Có lẽ bé chính là người đầu tiên ở thế giới ngoài không cần xuyên qua cũng có thể phá vỡ quy tắc để trở thành siêu phàm giả.

Trong tài liệu của các tập đoàn có ghi lại, Nhâm Hòa chính là người ở thế giới trong đầu tiên có thể phá vỡ quy tắc, đến khi Nhâm Tiểu Túc được sinh ra, quy tắc của thế giới cũng không còn chặt chẽ như trước.

Trước khi Nhâm Hòa xuất hiện, thế giới trong chưa từng xuất hiện bất cứ siêu phàm giả nào, nhưng từ khi khóa gien của Nhâm Hòa được mở ra, mọi chuyện lại thay đổi hoàn toàn.

Khánh Trần thầm nghĩ, chẳng lẽ thế giới ngoài cũng sẽ biến thành như vậy sao?

Hắn có dự cảm, có lẽ sẽ có không ít người ở thế giới ngoài dù không trở thành người du hành thời gian cũng có thể thức tỉnh.

Nếu cô bé này không phải người chơi bản Alpha thì có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này.

Có lẽ quy tắc của thế giới này đang buông lỏng.

Khánh Trần không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng có lẽ thời đại của thế giới ngoài sắp phải thay đổi rồi.

....

Di chuyển trên núi tuyết khó hơn đi trên đất bằng rất nhiều lần, nên mỗi lần cô bé đầu phải tốn rất nhiều công sức mới có thể leo được lên núi.

Trước đây Khánh Trần luôn để bé tự leo lên, dù bé có mệt mỏi đến mức nào thì hắn cũng sẽ không giúp bé, mà chỉ dừng lại đợi bé thôi.

Nhưng hôm nay Khánh Trần lại không làm như vậy, hắn trực tiếp bảo Jinguji Maki trèo lên lưng mình, còn hắn sẽ mang xe trượt tuyết lên núi.

Đến khi họ đang đi trên sườn núi thì dưới chân núi bắt đầu truyền đến tiếng hò hét, có lẽ đám người Takeda Hideo đã đến rồi.

Khánh Trần không thèm quay lại nhìn.

Thấy thế, cô bé lại thì thầm nói với hắn:

"Ca ca, có phải trên người ngươi đang có rất nhiều vết thương không."

Ngay cả cô bé cũng cảm thấy trạng thái cơ thể của Khánh Trần không tốt lắm.

Vì những gì Khánh Trần làm trong mấy hôm nay giống như đang tra tấn chính mình vậy, thậm chí hắn còn chẳng thèm quan tâm những vết thương cũ trên cơ thể mình có khá hơn không, cũng không thèm xử lí những vết thương mới.

Khánh Trần cười nói:

"Không sao."

"Ca ca, thật ra ta luôn cảm thấy ngươi đang tự trách bản thân...."

Cô bé nói.

"Tại sao?"

Khánh Trần sửng sốt hỏi ngược lại.

Cô bé lại nói:

“Ngươi không những cố ăn hết đồ ăn dù biết nó rất khó ăn, mà còn cố ép bản thân phải huấn luyện, dù có rơi xuống vách núi thì ngươi vẫn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục huấn luyện, tất cả những chuyện này đều cho thấy ngươi đang tự trách."

Khánh Trần im lặng một lúc lâu, ngay cả hắn cũng không ngờ một đứa trẻ nhỏ tuổi như Jinguji Maki lại có thể nhận ra được suy nghĩ tận sâu trong lòng hắn.

Mãi đến khi leo lên đến đỉnh núi, Khánh Trần mới nặng nề ngồi xuống một phiến núi đá, hắn vừa nhìn về phía đường chân trời phía xa vừa bình tĩnh nói:

"Quả thật là ta đang tự trách bản thân, cũng có chút muốn trừng phạt chính mình. Thời gian trước ta từng trải qua một số chuyện, kết quả là ta không những khiến bản thân gặp rắc rối mà còn khiến người khác vì ta mà chết. Dạo gần đây ta thường nghĩ, nếu trước đây ta không mê mang thì có lẽ vận mệnh của rất nhiều người sẽ khác."

"Trước đây ta luôn nghĩ, chỉ cần mình không làm gì, dù người khác có chết thì cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng sau này ta mới phát hiện ta sai rồi, ta không phải người xấu, cũng không phải người tốt, sau những sai lầm mà ta đã gây ra, ta không thể coi mình là người tốt, nhưng cũng không đủ xấu để biến thành kẻ xấu...Thật khiến người uể oải mà."

"Cho nên khi ở chuồng heo ta mới không ngừng xây tường đá, ta muốn dùng chuyện này để tra tấn bản thân, cũng như khích thích niềm hi vọng của những người khác, ta muốn thử dẫn họ cùng vượt qua khốn cảnh với mình. Thật ra trước khi chuyện đó xảy ra, ta còn tự cười bản thân quá tự tin. Mỗi ngày ta đều cảm nhận được những con người chết lặng đó dần dần có sắc thái, mãi đến một ngày có một người nói với ta...Không sao, ta không quan tâm công lao."

"Lúc đó ta đã nảy ra một suy nghĩ, thật ra không phải ta đang cứu rỗi họ, mà là họ đang cứu rỗi ra."

"Cuối cùng thì ta cũng được cứu."

Lúc này, máu tươi chảy ra từ những vết thương trên người hắn đang dần nhuộm lớp tuyết dưới chân họ thành một màu đỏ.

Jinguji Maki ngồi xuống bên cạnh hắn:

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ sao?"

Khánh Trần vừa đứng dậy vừa cười nói:

"Ta đã trở về."

Lúc này, tuyết đã ngừng, gió cũng ngừng.

Ánh bình minh đang dần xuyên qua những đám mây trên bầu trời, khung cảnh xung quanh hắn lúc này giống như ngày hắn leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Khánh Trần bước hai bước về phía trước, đứng từ vị trí này hắn có thể nhìn thấy bọn Takeda Hideo đã leo đến sườn núi, hơn ba trăm người đều được trang bị súng ống đầy đủ, họ vẫn đang lần theo dấu vết mà hắn để lại.

Khoảng cách giữa họ và Khánh Trần đang dần thu hẹp.

Lần này nếu hắn thật sự đảo ngược thuật hô hấp thì có lẽ tính mạng của hắn chỉ có thể phụ thuộc vào vận mệnh.