Cô bé cầu khẩn nói:
"Ca ca, bây giờ những vết thương trên người ngươi còn đang chảy máu, hay hôm nay dừng lại ở đây thôi."
Khánh Trần quay đầu cười nói với Jinguji Maki:
"Maki - chan, bây giờ ngươi còn tin vào truyện cổ tích không?"
Cô bé không trả lời hắn.
Khánh Trần chỉnh lại quần áo trên người một lượt, sau đó hắn điều chỉnh xe leo núi rồi nghiêm túc nói:
"Từ trước đến giờ những vũ công không bao giờ ngừng tập mua, dù chân họ có bị thương, đầu gối có chảy máu, dù họ đã khóc rất nhiều lần, kêu gào đòi bỏ cuộc không biết bao nhiêu lần."
"Nhưng khi bước lên sân khẩu, trên người họ chỉ còn sự nhẹ nhàng thoải mái."
"Khi đó ngươi sẽ nhận ra, thật ra chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga không chỉ là một câu chuyện cổ tích."
"Nhưng câu chuyện cổ tích đó không phải do người khác viết cho ngươi, mà do chính ngươi dùng máu và nước mắt viết cho chính mình."
Khánh Trần ôm cô bé lên xe.
Hắn sẽ không để đối phương một mình ở đây, vì nếu hắn làm vậy thì chắc chắn khi hắn lao xuống vách núi, những người của Thần Bí Nghiệp Bộ sẽ lên đây bắt Jinguji Maki làm con tin uy hiếp hắn.
Đến lúc đó cô bé sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc trước hắn đã không thể hoàn thành sinh tử quan, vậy mà bây giờ còn muốn mang theo một người nữa.
Nên dù lên xe thì cô bé cũng gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu Jinguji Maki đã chọn đi con đường Kỵ Sĩ thì không cần cân nhắc thêm nữa.
Khánh Trần hỏi lại lần nữa:
"Ngươi có tin vào truyện cổ tích không?"
Jinguji Maki chân thành nói:
"Ta tin."
Khánh Trần lại liếc mắt nhìn ánh bình minh lần nữa, lần trước hắn đã phải rất vất vả mới có thể nhìn thấy ánh bình mình, lần này hắn nhất định sẽ không thất bại.
Hắn còn nhớ lúc mình vừa mới trở thành Kỵ Sĩ, hắn đã cảm nhận được những gì khi nhìn thấy bốn chữ khắc trên vách đá đó.
Khánh Trần bắt đầu đảo ngược thuật hô hấp, sau đó hắn đạp mạnh ra phía sau một nhát, cả người lẫn xe đều lao nhanh xuống vách núi.
Hắn nhất định phải trở về.
Hắn không muốn cho mình đường lui.
....
Khi đang leo đến sườn núi, Takeda Hideo bỗng nhìn thấy trên đỉnh núi có người đang lao xuống dưới.
Chiếc xe leo núi đó đang lao nhanh dưới ánh mặt trời, mà họ lại đang đi trên sườn núi ngược ánh mặt trời, nên khi Takeda Hideo muốn nhìn về phía họ, hắn phải nheo mắt lại nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mà thôi.
"Khai hỏa!"
Vừa hét to, hắn vừa điên cuồng xả súng về phía Khánh Trần.
Nhưng tốc độ di chuyển của Khánh Trần lại càng lúc càng nhanh, từ đầu đến cuối hắn còn chẳng thèm liếc nhìn họ một lần.
Tốc độ của hắn lúc này đã đạt 120km/h, nếu bây giờ có người đang đứng bên ven đường thì có lẽ lúc hắn đi qua, người đó chỉ có thể nhìn thấy một làn khói bụi mà thôi.
Sinh tử quan là cái gì?
Là khi ngươi sắp mất khống chế, nếu ngươi có thể tìm ra một trật tự thì ngươi có thể kết bạn với trời đất.
Lần này không phải hắn muốn chiến thắng ai, mà là muốn chiến thắng chính mình.
Nhưng không biết vì sao, khi Khánh Trần bắt đầu thả lỏng, hắn lại không cảm thấy mọi chuyện khó khống chế nữa, thậm chí hắn còn không cảm nhận được nỗi sợ như mấy lần trước.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như đang nhàn nhã dạo chơi trong công viên sau bữa cơm chiều, hắn không cần lo lắng chuyện gì, cũng không cần phải đau đầu suy nghĩ.
Con đường này là con đường mà hắn nhất định phải đi.
Vậy thì cần gì phải sợ?
Khánh Trần muốn đi qua con đường này, sau đó dùng trạng thái tốt nhất quay về căn cứ quân sự A02 để dẫn những người cứu rỗi hắn rời khỏi đó!
Hắn cúi đầu nhìn Jinguji Maki thì mới phát hiện sắc mặt của cô bé vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lúc này, Jinguji Maki đang ngẩn ngơ nhìn ánh bình minh phía xa.
"Giết họ!"
Takeda Hideo gào lên.
Những thành viên của Thần Bí Nghiệp Bộ thấy tốc độ của đạn không thể đuổi kịp Khánh Trần, nên dứt khoát chuyện sang tập trung bắn vào một vị trí mà đối phương chắc chắn sẽ phải đi qua.
Họ bắn nhiều đến nỗi những viên đá ở vị trí đó đều bị bắn tung lên.
Ngay khi Khánh Trần sắp đi vào vị trí mà họ lựa chọn, cả người hắn bỗng bay lên hơn hai mét khỏi mặt đât.
Tất cả mọi người đều thấy một thiếu niên ôm theo một đứa trẻ bay lên dưới ánh mặt trời để tránh né tất cả đường đạn.
Chẳng ai ngờ Khánh Trần lại dám hành động như vậy ngay trong thời khắc nguy hiểm như thế này!
"Hắn trúng đạn!"
Có người gào lên:
"Ta chắc chắn! Đùi hắn vừa trúng đạn!"
Vì số lượng đạn bắn về phía hắn quá nhiều nên dù Khánh Trần đã tính toán cặn kẽ đến mức nào thì cũng không thể tránh khỏi trường hợp ngoài ý muốn.
Thế nhưng sau khi trúng đạn, Khánh Trần lại chẳng có bất kì biểu hiện gì khác thường cả, như thể ý chí của hắn đã chủ động bỏ qua tất cả các giác quan trên cơ thể hắn vậy.
Takeda Hideo đang chạy như điên trên sườn núi, hắn định chạy đến một vị trí mà Khánh Trần nhất định phải đi qua, sau đó hắn chỉ cần chặn đối phương lại đó là xong.
Khánh Trần vẫn đang lao nhanh trên sườn núi, những thành viên khác của Thần Bí Nghiệp Bộ cũng đang chạy theo Takeda Hideo.
Theo tính toán của Takeda Hideo, hắn và đối phương nhất định sẽ va vào nhau.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy Khánh Trần chủ đọng đưa chân lên đạp xe leo núi, cứ như vậy, tốc độ của họ đã vượt qua 120km/h!
Mưu đồ của hắn lập tức sụp đổ!
Không hiểu sao, Takeda Hideo lại cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy một tiếng "Két".
Thanh âm vang lên rất bất ngờ nên tạm thời hắn cũng không thể phân biệt âm thanh đó phát ra từ đâu.
Hắn cứ thể đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Khánh Trần, dù sườn núi gần như gốc đứng nhưng đối phương lại có thể điều khiển xe vô cùng dễ dàng.
"Đuổi theo.”
Takeda Hideo tức giận vẫy tay.
Thế nhưng khi họ chạy xuống đến chân núi thì chỉ phát hiện một chiếc xe leo núi, còn người họ cần tìm là Khánh Trần lại không thấy đâu.
Takeda Hideo ngẩng đầu nhìn theo vết máu rơi trên tuyết thì mới phát hiện thiếu niên vừa bị họ bắn trúng đó...Đang leo lên núi Okuhotaka.
Hơn nữa trên lưng hắn còn cõng Jinguji Maki.
Tấm lưng kia tuy mỏi mệt nhưng vẫn rất kiên định.
"Hắn bị thần kinh sao, rõ ràng vừa cưỡi xe lao xuống, bây giờ lại trèo lên trên, rốt cuộc hắn muốn làm gì?"
Takeda Hideo giận dữ hét lên.
"Quản sự, chúng ta có tiếp tục đuổi theo nữa không?"
Có người hỏi.
"Đương nhiên là có, hắn chỉ có một người, hơn nữa đùi còn bị thương, chúng ta có hơn ba trăm người, các ngươi sợ cái gì! ?"
Takeda Hideo nói.
Không hiểu sao lúc này hắn bỗng nhớ đến âm thanh mà hắn vừa nghe được lúc trước.
Cơ thể nhỏ bé của con người chỉ như một điểm đen nho nhỏ trên núi tuyết khổng lồ.
Lúc này trên núi tuyết đang có lấm chấm rất nhiều điểm đen, một điểm đen dẫn đầu phía trước, phía sau hắn là hơn ba trăm điểm đen đang ra sức đuổi theo.
Lúc leo lên đến đỉnh núi Okuhotaka, Khánh Trần vừa đặt cô bé xuống vừa cười nói:
"Ta thành công rồi."
Jinguji Maki sửng sốt nói:
"A...Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
"Giết người."
Khánh Trần nói.
Sau đó thiếu niên lại im lặng nhìn xuống sườn núi như đang chờ đợi thứ gì đó.
Mãi đến khi xác định những người kia chỉ còn cách hắn khoảng một trăm mét.
Luồng chân khí hóa lỏng đang không ngừng sôi trào trong cơ thể Khánh Trần bắt đầu điên cuồng tụ tập lên miệng hắn.
Hô hấp!
Khánh Trần bỗng hít vào một hơi thật sau, sau đó lại thổi ra thật mạnh.
Luồng chân khí cứ thế cuồn cuộn phun ra cuốn theo lớp tuyết đọng trên sườn núi.
Những bông tuyết yếu ớt kia đều bị cuốn lên rồi hóa thành những lưỡi đao sắc bén lao thẳng về phía hơn ba trăm người dưới sườn núi.
Không biết bao nhiêu bông tuyết lao nhanh rồi cắm thẳng vào cớ thể những người kia, sau khi đâm vào khoảng 3cm, những bông tuyết đó sẽ bị hòa tan vào máu.
Những bông tuyết đó nhẹ nhàng đâm xuyên qua lớp quần áo, sau đó cắm vào cơ thể hơn ba trăm người, máu tươi và những mảnh vụn quần áo cứ thể văng ra tứ tung như thể trên đỉnh núi có ai đó đang dùng bão kim loại điên cuồng bắn về phía họ vậy.
Tuy uy lực của những bông tuyết không bằng bão kim loại, nhưng nếu bị bông tuyết bắn trúng mắt thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị mù, bông tuyết cũng có thể gây ra trăm nghìn lỗ thủng trên cơ thể mỗi người, dẫn đến shock mất máu mà chết.
Hơn ba trăm người cứ thế rơi thẳng xuống đất, có người còn có thể lăn lộn kêu rên, có người lại bị bông tuyết cắt trúng động mạch nên nằm im không động đậy gì nữa.
Khung cảnh bên dưới vô cùng kinh khủng.
Cuối cùng thì thiếu niên trên đỉnh núi cũng cảm thấy bản thân tìm được thứ mình đã đánh mất bấy lâu.
Lúc này hắn đã có thể khiến hơn 300 người bị thương chỉ bằng một hơi thở!
Gió đêm hoa nở ngàn cây!
Cuối cùng rơi rụng như mưa!