Trong nháy mắt đó, Khánh Trần mới phát hiện bông đó không những không bị ngón tay hắn làm vỡ tan mà sau khi được chân khí Kỵ Sĩ bao trùm lên, nó lại cứng rắn như những viên đạn làm từ thép cao cấp ATS-34 vậy.
Sau đó lực lượng mà cơ thể tạo ra sẽ như nòng súng đẩy viên đạn được chân khí bao bọc ra ngoài.
Thật ra trước đây Khánh Trần còn cảm thấy chân khí của Kỵ Sĩ khá vô dụng.
Nếu hắn sống ở thời kì vẫn chưa có nhiều vũ khí như bây giờ thì có lẽ Thu Diệp Đao sẽ có tác dụng, nhưng so với trình độ khoa học kĩ thuật hiện đại như hiện nay, nơi mà uy lực của súng ống lớn như bây giờ thì uy lực của Thu Diệp Đao sẽ chuyển từ " vũ khí có tính sát thương cao " thành " vũ khí biểu trưng " .
Nếu sử dụng Thu Diệp Đao ở khoảng cách gần thì nó vẫn chịu rất nhiều hạn chế từ "Chất liệu", đôi khi dù đã bắn được Thu Diệp Đao lên người đối phương nhưng đối phương không làm sao, còn lá cây đã nát.
Cho nên khi giết địch, hắn thích sử dụng Lấy Đức Phục Người hơn, vì tính sát thương của nó cao hơn Thu Diệp Đao rất nhiều.
Chỉ khi nào cần ám sát thì hắn mới dùng tóc của mình hoặc người khác để quán chú chân khí Kỵ Sĩ thôi.
Dù kẻ địch ở gần hay xa thì hắn đều có cách giết đối phương, nhưng hắn vừa tìm ra được một phương pháp giết địch ở khoảng cách xa có hiệu suất cực kì cao.
Không đủ, vẫn chưa đủ.
Khánh Trần biết, dù uy lực của Thu Diệp Đao đã tăng lên rất nhiều nhưng nó vẫn không thể thay thế súng tự động được.
Nhưng hắn cảm thấy, uy lực của chân khí hóa lỏng không chỉ như thế này.
Vì luồng chân khí trong cơ thể hắn vẫn đang không ngừng sôi trào mà chưa có bất cứ dấu hiệu dừng lại nào.
Chỉ khi hoàn thành được hạng sinh tử quan tiếp theo, Khánh Trần mới có thể biết được chân khí hỏa lỏng có hình dạng như thế nào.
Lúc này, tất cả những người lái xe trên hơn mười chiếc xe đều đã chết, chuyện xảy ra nhanh đến mức những thành viên còn lại của Thần Bí Nghiệp Bộ đang ngồi trên xe còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Họ không hề nhìn thấy vết đạn trên người lái xe mà chỉ nhìn thấy một lỗ thủng nho nhỏ như một nốt rồi son trên trán đối phương.
Nhưng họ còn chưa kịp nhìn kĩ thì thân xe đã bắt đầu chao đảo.
Sau đó mấy chiếc xe đều đổ ầm xuống đường, vì mặt đường rất trơn trượt nên thân xe không dừng lại mà cứ thế trôi đến trước mặt Khánh Trần.
Jinguji Maki định mở miệng nhắc nhở hắn thì thấy Khánh Trần quay lại nhìn mình.
Cơ thể Khánh Trần không hề di chuyển chút nào.
Dưới ánh đèn đường, thiếu niên cứ thế đứng thẳng trong gió tuyết mịt mờ, huy hoàng mà xán lạn.
Đến tận bây giờ cô bé mới hiểu Khánh Trần muốn cho bé thấy thứ gì.
Đây chính là tương lai của bé!
Đây chính là con đường dài nhất trong tất cả các con đường!
"Đừng nhúc nhích.”
Khánh Trần quay đầu cười nói với cô bé.
Sau đó hắn bắt đầu tiến lại gần những chiếc xe việt dã phía xa.
Một lúc sau, những sợi điện quang màu vàng dần xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó chúng cứ thế lao thẳng vào những chiếc xe việt dã, những người còn sống trong xe chưa kịp chui ra đều bị chúng giết chết.
Lúc này Jinguji Maki chỉ cảm thấy, đối phương không gì không làm được.
Nếu một người lợi hại như hắn còn không được tính là Thần Minh thì ai mới xứng làm Thần Minh nữa?
Tất cả những người từng chiến đấu với Khánh Trần tối nay đều phải chết, vì hắn còn phải thực hiện một kế hoạch khác nữa.
Sau khi giải quyết xong tất cả người trên mười chiếc xe, Khánh Trần mới quay lại bên cạnh cô bé rồi chậm rãi nói:
"Có sợ ta không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay ra trước mặt đối phương, lúc này, những vết thương cũ đã kết vảy trên bàn tay hắn đã vỡ ra, máu tươi chảy ròng ròng từ những vết thương đó ra ngoài khiến bàn tay hắn nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhưng cô bé không những không sợ mà còn bước lên một bước rồi nắm lấy bàn tay Khánh Trần, sau đó cảm thụ nhiệt độ ấm áp trên bàn tay hắn:
"Không sợ."
Cô bé nói tiếp:
"Ca ca đâu phải người xấu, chẳng phải ngươi chính là người đã cứu ta sao, hôm nay cũng vậy, ngươi sợ mình làm liên lụy đến những thôn dân kia nên mới bất chấp nguy hiểm xuất hiện cứu họ. Hôm nay ta mới biết, hóa ra ca ca cũng biết cười."
"Đi thôi, lên núi.”
Một bàn tay của Khánh Trần nắm lấy tay Jinguji Maki, một tay khác của hắn điều khiển xe leo núi về phía con đường dẫn lên núi Okuhotaka.
Bây giờ trời đã tản sáng, họ chỉ cần đi theo con đường dẫn đến phần chân trời sáng nhất là được.
Cô bé hỏi:
"Sau này ta cũng phải cưỡi xe leo núi xuống sườn núi sao?"
"Đương nhiên.”
Khánh Trần gật đầu:
"Ngươi còn leo lên vách đá mấy trăm mét bằng tay không, còn phải nhảy từ trên núi tuyết xuống...Ngươi có sợ không?"
"Không sợ.”
Cô bé nói:
"Ta muốn đi con đường ngươi đã từng đi."
"Có lẽ không được.”
Khánh Trần bật cười, hắn là người du hành thời gian, nhưng cô bé lại không phải.