Lúc này, Jinguji Maki đang ngồi trên xe leo núi, rõ ràng bây giờ gió lạnh đang thổi vào người bé nhưng bé lại chẳng cảm thấy lạnh chút nào.
"Có sợ không?"
Khánh Trần hỏi.
Vừa rồi, sau khi đi theo nhìn hắn đâm thủng lốp xe, cô bé này lại tiếp tục nhìn hắn giải quyết hơn 10 tên thành viên của Thần Bí Nghiệp Bộ.
Khánh Trần muốn bé nhìn tận mắt trận chém giết này bởi vì hắn muốn phơi bày mặt tàn khốc nhất của thế giới này cho bé thấy.
Jinguji Maki rất tuân thủ lời hứa, từ đầu đến cuối bé đều mở to mắt nhìn.
Bé khẽ nói:
"Có."
Khánh Trần cười:
"Sợ hãi cũng là bình thường, thật ra ta cũng sợ. Nhưng sợ cũng không sao, vấn đề ở đây là ngươi phải làm thế nào để đối mặt với nó. Những người nghèo khổ thường sẽ lấy gì để đối mặt với cuộc sống, họ không có tiền, không có xe, không may mắn được ngập thì vàng từ khi sinh ra như người khác, nên nếu họ muốn có một chỗ đứng trên thế giới này thì nhất định phải có đủ dũng khí để giành giật nó."
Thật ra tối nay Khánh Trần vừa phát hiện ra một vấn đề, tuy cô bé vẫn rất sợ hãi nhưng từ khi mọi chuyện bắt đầu đến giờ, bé chưa hề trốn tránh bất cứ lần nào.
Có lẽ bé không được may mắn như bao đứa trẻ khác, có lẽ bé chưa đủ trưởng thành, nhưng từ trước đến giờ bé chưa bao giờ thiếu dũng khí.
Những cơn gió lạnh cứ thế thổi qua hai người họ, tuy Jinguji Maki không biết Khánh Trần sẽ dẫn mình lên con đường như thế nào, sẽ cho bé một cuộc sống ra sao.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, vì chẳng phải bây giờ cuộc sống của bé đã thay đổi rồi sao.
Cô bé khẽ nói:
"Onii-chan, trước đây, mỗi du khách đến Shirakawa-go đều nói nơi này giống như thế giới trong truyện cổ tích, nhưng ta luôn cảm thấy những gì họ nói không đúng chút nào. Vì nếu ở đây thật sự như thế giới trong truyện cổ tích thì tại sao lại không có ai đến cứu ta."
Đúng lúc này, phía sau họ bỗng có ánh đèn chiếu tới, đoàn xe của Thần Bí Nghiệp Bộ đã đuổi kịp họ.
Jinguji Maki căng thẳng nói:
"Không phải chúng ta đã đâm thủng lốp xe của họ rồi sao, tại sao họ vẫn đuổi theo được, chạy mau."
Khánh Trần sửng sốt, sau đó cười nói:
"Họ vẫn còn lốp dự phòng mà, yên tâm, ta đã sớm đoán được họ sẽ đuổi theo rồi, chúng ta đâm thủng lốp xe của họ không phải để ngăn họ đuổi theo, mà để phân tán lực lượng của họ. Lần này chúng ta không chạy nữa, nếu không ngươi sẽ nghĩ con đường mà ta sẽ dẫn ngươi đi là đường chạy trốn mất."
"A?"
Rõ ràng Jinguji Maki không hiểu Khánh Trần đang nói gì, thậm chí bé còn không hiểu được hắn đang định làm gì nữa.
Khánh Trần dừng xe lại, sau đó hắn bước xuống xe rồi nói:
"Chính là chỗ này, con đường vừa mới kết băng, lớp tuyết trên đường cũng chưa được ai dọn dẹp. Tránh xa một chút, bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới được gọi là Kỵ Sĩ."
Jinguji Maki cảm thấy rất kinh ngạc, vì ngay khi đối phương dứt lời, bé có thể cảm nhận được khí chất của hắn hoàn toàn thay đổi.
Đợi đến khi đoàn xe phía xa dần tiến lại gần họ.
Đúng lúc này, Khánh Trần bỗng đưa hai tay ra rồi nhẹ nhàng búng vài nhát vào không khí.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào những bông tuyết đang bay trên không trung, những luồng chân khí Kỵ Sĩ hóa lỏng bắt đầu điên cuồng truyền vào những bông tuyết đó.
Sau khi bị chân khí của Kỵ Sĩ bao trùm, những bông tuyết yếu ớt đó không những không bị ngón tay búng vỡ nát mà còn bay ra xa.
Phịch một tiếng, những bông tuyết nho nhỏ đó cứ thế bay đi mấy chục mét, sau đó đâm xuyên qua lớp cửa kính của những chiếc xe phía xa.
Trong khi bay đi, những bông tuyết nho nhỏ đó còn kéo theo những bông tuyết khác khiến cô bé còn tưởng trước mặt mình đang xảy ra một trận bão tuyết nho nhỏ.
Những bông tuyết đó tụ tập thành từng đám khiến không trung như bị thứ gì đó cắt thành hai vùng riêng biệt.
Tên đang ngồi trên ghế lại bị bông tuyết đâm xuyên qua mi tâm.
Không hiểu sao bé bỗng nảy ra một suy nghĩ, nếu trên đời này thật sự có Thần Minh thì người đó phải là người đang đứng trước mặt bé mới đúng.
Sau khi chết, cơ thể của lái xe đổ sang một bên khiến tay lại cũng bị kéo về hướng đó, cả chiếc xe việt dã cứ thế lao thẳng về phía Khánh Trần.
Nhưng sắc mặt của Khánh Trần vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn không hề tránh né mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên búng một bông tuyết.
Bông tuyết bay trong gió tạo nên những âm thanh vun vút trong đêm.
Cửa kính của một chiếc xe lập tức bị nó bắn vỡ.
Đây chính là cách dùng chân khí mới mà Khánh Trần vừa nghiên cứu ra.
Lúc trước hắn vẫn luôn nghĩ một vấn đề, đó là nếu chân khí của Kỵ Sĩ đã hóa lỏng thì chất lượng của nó phải tăng lên mới đúng, nếu đúng là như vậy thì độ cứng rắn và sắc bén của Thu Diệp Đao có tăng lên không?
Mãi đến ngày hắn vô tình búng vào một bông tuyết.